Sáng hôm đó, tôi thức dậy sớm hơn bao giờ hết, cảm giác căng thẳng đến mức tê liệt.
Đây không phải là áp lực Vật Lý, mà là áp lực tổng đạo diễn - trách nhiệm ghi lại ký ức của 40 người lớp 12A1, áp lực thực sự rất lớn khi chỉ một sơ xuất nhỏ của tôi có thể ảnh hưởng rất lớn. Tôi kiểm tra chiếc máy ảnh, chiếc kính lọc phân cực An đang giữ, và chiếc bút chì của cha cô ấy. Đây là trận chiến cuối cùng của chúng tôi trước kỳ thi.
Đúng 7 giờ sáng, cả lớp 12A1 đã tụ tập ở hành lang lầu ba - nơi tôi đã từng đứng lén chụp An ngày khai giảng. An đã chọn nơi bắt đầu sự sợ hãi của tôi làm nơi khởi đầu của sự chiến thắng.
Cả lớp ồn ào. Hàng chục câu hỏi, lời trêu chọc dồn dập: "Vũ ơi, đứng thế nào cho đẹp?", "Nghệ sĩ triết học sắp khai màn rồi!".
"Cậu có chắc là ánh sáng ở đây đủ không?"
Hương vội vã: "Vũ ơi, mọi người sẵn sàng rồi! Nói gì đi chứ! Tụi này hồi hộp lắm!"
Tôi nhìn 40 khuôn mặt đang chờ đợi, ánh mắt họ đầy kỳ vọng. Tôi là một người chỉ quen chụp ảnh tĩnh vật, giờ phải chỉ đạo 40 người. Sự lúng túng suýt làm tôi quay trở lại vỏ bọc cũ.
Tôi nhận ra mình không phải là một đạo diễn, tôi là một nhiếp ảnh gia của sự tĩnh lặng.
Tôi hít một hơi sâu, tay nắm chặt dây đeo máy ảnh.
Tôi lên tiếng: "Mọi người trật tự. Bức ảnh đầu tiên, tớ muốn chụp sự im lặng. Các cậu hãy nhớ lại khoảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-hai-mua-xuan/5056821/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.