Sự thành công của đêm văn nghệ và khoảnh khắc thân mật dưới ánh đèn xanh yếu ớt ở hậu trường đã tạo ra một sự gắn kết không lời giữa tôi và An.
Cái nắm tay cuối cùng của chúng tôi không cần một lời thổ lộ nào, nhưng lại mang một sức nặng của lời hứa.
Cảm giác an toàn và được thấu hiểu đó còn vương vấn trong tâm trí tôi suốt buổi sáng hôm sau.
Điều duy nhất còn lại để hoàn tất lời hứa của tôi là cuộn phim màu. Tôi đã lắp nó vào máy và chụp những khoảnh khắc chân thật nhất về sự cộng tác của chúng tôi. Cuộn phim màu này không chỉ là một thử nghiệm nhiếp ảnh, nó là bằng chứng tôi đã dám mở lòng với cuộc sống rực rỡ của An.
An dường như hiểu rõ sự tò mò và lo lắng ngầm của tôi.
Cô ấy tìm cách trêu chọc tôi trong giờ giải lao, như một cách để giải tỏa sự căng thẳng.
An ghé sát, chống cằm lên tay, nhìn thẳng vào tôi: "Này Vũ, tớ tò mò quá đi mất! Cậu đã chụp gì trong đêm văn nghệ đó vậy? Tớ cá là cậu đã chụp những tấm ảnh rất bí mật về tớ! Cậu có chụp tớ lúc tớ đang giận dữ vì cái dây cáp nó không chịu vào không?"
Tôi mỉm cười, cảm giác tự tin hơn bao giờ hết: "Nếu tớ chụp khoảnh khắc đó, thì bức ảnh sẽ chỉ là một mảng màu đỏ rực của sự nóng giận. Tớ không chụp những khoảnh khắc dễ dàng. Tớ chỉ chụp khoảnh khắc tớ thấy cậu đang tỏa sáng."
An nhún vai, nhưng ánh mắt cô ấy lấp lánh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-hai-mua-xuan/5056816/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.