Sự ấm áp mà An mang lại đã dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống nội tâm của tôi. Việc cô ấy đóng khung bức ảnh đen trắng và công khai nó đã khiến tôi chấp nhận rằng tôi không còn là người quan sát đơn độc nữa. Tôi đã là một phần của câu chuyện.
Giữa những ngày tháng ôn tập căng thẳng, sự kiện đêm văn nghệ gây quỹ từ thiện của trường bất ngờ được công bố. Cả khối 12 phải tham gia. Lớp 12A1 quyết định thực hiện một tiết mục lớn: một bản hợp xướng kết hợp diễn kịch ngắn về chủ đề Tuổi trẻ và Ước mơ.
An - với sự hoạt bát và khả năng lãnh đạo tự nhiên, được bầu làm người phụ trách chính. Cô ấy lập tức quay xuống bàn tôi, ánh mắt rạng rỡ như thể đã định sẵn mục tiêu. Cô ấy gõ nhẹ lên chiếc bàn, ngay bên cạnh chiếc khung ảnh đen trắng của mình, tạo ra một tiếng động rất nhỏ nhưng đầy tính quyết định.
An khẽ gọi: "Này Vũ, tớ cần cậu!"
Tôi cố gắng tỏ ra thờ ơ, đặt bút xuống: "Cần tớ à? Cần tớ làm gì? Kèm Toán cho cậu trong giờ giải lao à? Hay là làm tài liệu tham khảo cho Khánh Chi?"
An lắc đầu, mái tóc đen hơi bay nhẹ, toát lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Cô ấy nhìn thẳng vào chiếc máy ảnh cũ kỹ nằm trong cặp tôi rồi lên tiếng: "Không phải. Tớ cần Vũ là người phụ trách phần thiết kế ánh sáng và hậu trường cho tiết mục của lớp. Ánh sáng là linh hồn. Tớ cần một linh hồn tinh tế như cậu để thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-hai-mua-xuan/5056815/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.