Thời gian sau đó, cả hai cha con đều giống như cà tím bị sương đánh, ủ rũ chẳng khác gì nhau.
Chu Lê Đình ngay cả giọng điệu cãi nhau với tôi cũng mềm nhũn, thỉnh thoảng còn giúp tôi dọn dẹp khu vực chung. Đi học về, ngang qua tiệm gà rán, cậu còn mua gà chiên mang về cho tôi.
“Nói thật nhé, hai cha con nhà này cứ như vừa rủ nhau đi chơi gái bị bắt quả tang ấy.”
“...”
Chu Lê Đình nghiến răng cắn chặt đũa, phát ra tiếng kêu ken két:
“Dương Thiển, dì không biết nói lời tử tế à?”
“Gọi là dì Thiển, hoặc gọi là mẹ.”
“Từ 'mẹ' không có trong từ điển của cháu đâu, dì đừng mơ.”
---
Chớp mắt đã đến trước Tết Dương lịch.
Tôi thu dọn vài bộ đồ mùa đông dày và đồ dùng cá nhân. Chu Lê Đình xin nghỉ trước hai ngày, hai người kéo vali đến cảng, lên chiếc du thuyền nhỏ giá rẻ mà tôi đã đặt trước.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ gặp Chu Hình tại cảng gần nhất, nơi anh đang tiếp nhận nhu yếu phẩm cho tàu đánh cá. Sau đó, cả nhà sẽ cùng trở về trên tàu, trải nghiệm cuộc sống của ngư dân trên biển.
Thời gian qua, Chu Hình có vẻ lơ đãng, tín hiệu liên lạc cũng không ổn. Mãi đến khi chúng tôi lên du thuyền nhắn tin cho anh, anh mới sực tỉnh, gọi video ngay.
“Lê Đình, Thiển Thiển! Hai mẹ con đi thật à?”
“Ừ, đang trên du thuyền rồi.”
“Chẳng phải đã nói là sẽ ra biển đón anh sao, quên rồi à?”
Tôi cùng Chu Lê Đình vẫy tay với anh qua video.
Chu Hình gượng cười, đưa tay lau mặt:
“Hay là hai người đi chơi một vòng rồi về bằng du thuyền đi. Sống trên tàu khổ lắm, anh sợ...”
“Chính vì muốn trải nghiệm khổ mới đến đây mà, đúng không Lê Đình?”
Tôi vỗ vai Chu Lê Đình, phớt lờ cái liếc mắt của cậu, rồi quay sang nói với Chu Hình:
“Con trai muốn gặp ba, tôi cũng muốn gặp chồng, còn sợ gì khổ?”
“Hì hì.”
Ở đầu video, Chu Hình liên tục xoa tay xoa mặt, gần 40 tuổi rồi mà cười như một anh chàng ngại ngùng, xấu hổ.
Cười xong, anh lại rơi vào trầm tư, khóe mắt ửng đỏ. Cổ họng nghẹn lại, như có gì đó không thể nói ra, cứ liên tục nuốt xuống.
Nhìn thấy anh như vậy, Chu Lê Đình bên cạnh nháy mắt vài cái, đứng dậy bảo đi vệ sinh, rồi bỏ đi như chạy trốn.
“Thôi vậy, không nói nữa, anh cứ bận đi. Khi nào tàu cập bến thì gọi cho bọn em.”
10
Gió biển mùa đông mang theo hơi ẩm và lạnh buốt. Ba ngày sau, cuối cùng chúng tôi cũng gặp được Chu Hình tại một cảng nhỏ.
Anh mặc chiếc áo mưa màu xanh rêu, dẫn tôi và Chu Lê Đình vào quán ăn gần đó thưởng thức món cá nướng.
Khi chuẩn bị lên tàu, anh cởi áo mưa khoác cho tôi, tỉ mỉ cài từng chiếc khuy.
“Bên ngoài gió to, ô không cản được, đừng để bị ướt mưa rồi ốm.”
“Có vài bước thôi. Hơn nữa, anh và Lê Đình không sợ ốm à?”
“Chúng tôi da dày thịt chắc, không sao đâu.”
Chu Hình hơn tôi cả chục tuổi, nhưng anh chăm sóc tôi còn kỹ càng hơn cả chăm con trai mình.
Cầu gỗ lên tàu bị sứt một mảng, sợ tôi vô ý sẩy chân, anh nhất quyết cõng tôi lên.
Mấy thuyền viên trên tàu cười trêu:
“Ông Chu sợ vợ mới đến mức chỉ thiếu nước đặt lên bàn thờ thờ thôi.”
Đùa thì đùa, nhưng cười xong, mấy người họ lại lộ vẻ buồn bã. Có người rời đi thì thở dài não nề, có người lau mặt rồi lắc đầu.
“Sao thế này? Sắp được đoàn tụ với gia đình rồi mà ai nấy trông buồn vậy?”
“Không… không có gì đâu, chỉ là mọi người mệt thôi, cô… đừng nghĩ nhiều.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]