Thời gian sau đó, cả hai cha con đều giống như cà tím bị sương đánh, ủ rũ chẳng khác gì nhau.
Chu Lê Đình ngay cả giọng điệu cãi nhau với tôi cũng mềm nhũn, thỉnh thoảng còn giúp tôi dọn dẹp khu vực chung. Đi học về, ngang qua tiệm gà rán, cậu còn mua gà chiên mang về cho tôi.
“Nói thật nhé, hai cha con nhà này cứ như vừa rủ nhau đi chơi gái bị bắt quả tang ấy.”
“...”
Chu Lê Đình nghiến răng cắn chặt đũa, phát ra tiếng kêu ken két:
“Dương Thiển, dì không biết nói lời tử tế à?”
“Gọi là dì Thiển, hoặc gọi là mẹ.”
“Từ 'mẹ' không có trong từ điển của cháu đâu, dì đừng mơ.”
---
Chớp mắt đã đến trước Tết Dương lịch.
Tôi thu dọn vài bộ đồ mùa đông dày và đồ dùng cá nhân. Chu Lê Đình xin nghỉ trước hai ngày, hai người kéo vali đến cảng, lên chiếc du thuyền nhỏ giá rẻ mà tôi đã đặt trước.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ gặp Chu Hình tại cảng gần nhất, nơi anh đang tiếp nhận nhu yếu phẩm cho tàu đánh cá. Sau đó, cả nhà sẽ cùng trở về trên tàu, trải nghiệm cuộc sống của ngư dân trên biển.
Thời gian qua, Chu Hình có vẻ lơ đãng, tín hiệu liên lạc cũng không ổn. Mãi đến khi chúng tôi lên du thuyền nhắn tin cho anh, anh mới sực tỉnh, gọi video ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-chung-ta-co-mot-nguoi/3739860/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.