Người mẹ kế đầu tiên của Chu Lê Đình thực ra không cần phải trả thù. Tôi nhờ người quay một đoạn video gửi cho cậu.
Đó là một căn phòng tối tăm, ẩm thấp, chưa đầy 30 mét vuông.
Người phụ nữ ngoài 40 nhưng trông như đã hơn 50 tuổi, gầy gò, ngồi trên giường, cố nặn ra một nụ cười mỉm trước ống kính, làm vài động tác quyến rũ.
Người quay video hỏi:
“Bao nhiêu?”
“Bốn mươi.”
“Có bệnh không?”
“Chữa rồi, chữa khỏi rồi, thật đấy. Ba mươi cũng được, đừng đi.”
Trên giường của người phụ nữ là một mớ hỗn độn. Nhìn thế nào cũng không giống như bệnh đã được chữa khỏi. Qua màn hình thôi cũng có thể cảm nhận được mùi hôi thối đến buồn nôn trong căn phòng.
Cuối cùng, bà ta vẫn phải trả giá cho những lựa chọn của mình, bước tiếp trên con đường vốn dĩ trông như ngọt ngào nhưng thực chất đầy mảnh kính vỡ, không có lối về.
“Chu Lê Đình, cháu có tin ác giả ác báo không?”
Tôi nhìn Chu Lê Đình đang nằm bên bờ kè, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt.
Cậu khẽ mấp máy môi nhưng không trả lời, chỉ nhìn xa xăm về phía chân trời nơi mặt trời màu cam đỏ đang dần lặn, như đang ngắm một buổi biểu diễn sắp kết thúc.
“Không sao, cháu sẽ tin thôi.”
Tôi lại gửi cho cậu một tập tài liệu khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-chung-ta-co-mot-nguoi/3739859/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.