Cuộc sống trên tàu cá không thể so sánh với du thuyền, nhưng Chu Hình có một căn phòng nhỏ riêng. Trước khi đón chúng tôi, anh đã dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.
Chu Lê Đình tự nguyện đến ở chung với các thuyền viên trong phòng tập thể, để không gian riêng lại cho chúng tôi.
Lúc lên tàu, tôi bị dính mưa. Chu Hình đứng ở góc tàu thay quần áo.
Những giọt nước từ tóc anh chảy dọc theo sống lưng cơ bắp, đọng lại ở hõm lưng, tựa như chiếc ly đựng rượu nghiêng nhẹ, đổ dòng rượu thơm xuống nơi sâu thẳm kín đáo của người đàn ông.
“Để tôi lau giúp anh phía sau.”
Tôi đứng dậy, nhận lấy khăn từ tay anh, lau dọc tấm lưng. Cũng chính lúc đó, tôi mới nhìn rõ những vết sẹo cũ, vết bỏng đã lành từ lâu cùng vô số vết thương lớn nhỏ trên lưng anh.
Hơi nóng từ cơ thể người đàn ông phả vào, mang theo một mùi hương dễ chịu. Tôi vuốt ve những vết thương ấy, khẽ hỏi:
“Ngày đó chắc đau lắm đúng không?”
“Không, cũng không đến mức.”
Anh khác với Chu Lê Đình. Không giống cậu, dù trải qua bất kỳ chuyện gì, anh cũng không phàn nàn, không than khổ, chỉ lặng lẽ sống qua những ngày không hề bình yên.
“Thôi, thôi, em nghỉ ngơi đi. Anh làm xong việc sẽ về ngay.”
Tấm lưng anh bỗng cứng đờ. Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-chung-ta-co-mot-nguoi/3739861/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.