*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Kỳ Anh nhìn vị Hội trưởng đang xem như không có gì xảy ra kia. Cậu trừng, trừng rồi lại trừng. Thế mà hắn ta vẫn xem như không biết.
“Này Hội trưởng, anh làm vậy là có ý gì đây?” Cuối cùng cậu không nhịn được hỏi thẳng.
“Cậu hỏi tôi làm vậy là làm cái gì?” Cậu ta ung dung hỏi lại.
“Vì sao anh lại nói điều đó cho anh ta? Anh biết tôi muốn làm gì? Anh còn muốn ngăn cản tôi?”
“Đúng vậy! Tôi biết cậu muốn làm gì với anh ta. Tôi cũng muốn cậu dừng lại. Cậu có thù oán rất sâu nặng với anh ta như vậy sao? Cậu đã từng cho rằng anh ta không có lỗi chưa?” Hoàng Khánh đột nhiên hỏi lại cậu.
“Anh thì biết cái gì chứ hả? Anh làm sao biết được cảm giác của tôi chứ hả?” Lâm Kỳ Anh thật sự nổi giận.
Phương Nguyên vừa bước vào phòng Hội thì thấy cảnh này. Vốn là cô chưa từng thấy Kỳ Anh tức giận đến vậy. Cậu thậm chí còn quên mất trước giờ bản thân vẫn luôn giữ hình tượng ôn hòa mà bộc phát như vậy.
Vì thế, trong chốc lát, Nhã Phương Nguyên kinh ngạc. Nhưng mà cô rất nhanh đã hồi phục lại bình thường. Bởi vì khi hai người kia thấy cô thì đột nhiên đều ăn ý im lặng không nói gì nữa. Mỗi người tự chìm trong công việc của bản thân mà không thèm nhìn người kia lấy một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-mot-giac-mong/2027023/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.