Vài ngày sau, tin tức được đưa đến.
“Tôi không hiểu lắm, cậu cần tin tức của anh ta làm gì?” Nguyên Bảo ngồi đối diện cậu nghiêm túc hỏi. Hiếm khi mà thấy anh ta đứng đắn đến vậy.
“Tất nhiên là có việc rồi. Với cái tin tức này, tôi biết chắc hẳn anh ta đang gây khó dễ cho việc của các anh?” Cậu khuấy đều cốc cà phê của mình.
“Đúng vậy. Anh ta thật rắc rối. Cảnh sát hình sự ngày nay đều quan tâm nhiều việc như vậy sao?” Nguyên Bảo buồn bực nói. “Nhưng mà cậu thu thập thông tin của anh ta làm gì, cậu nói đi chứ?”
Cậu chỉ cười thôi. Nhìn nụ cười của Lâm Kỳ Anh, Nguyên Bảo rùng mình.
Cậu lúc nào cũng cười, cười càng tươi thì càng nguy hiểm. Không phải cười tỏa nắng thì sẽ như thiên sứ sao? Nhìn nụ cười tỏa nắng của Kỳ Anh làm cho anh ta cảm thấy như nhìn thấy ác ma vậy.
“Cậu thôi cười rợn người như vậy đi được không? Tôi thấy lạnh lẽo quá.”
“Anh có thể không nhìn mà. Tôi vẫn chỉ thích cười như vậy thôi. Dù gì thứ sắp tới cũng khiến tôi cảm thấy thú vị mà.”
Lâm Kỳ Anh sau đó liên hệ với Khương Vũ. Cậu ta đúng là loại người không nên động vào, nhưng mà lại là người mà cậu cần. Đối với việc cậu muốn làm, cậu ta chắc chắn có cách.
Địa bàn của Cửu Long…
“Chà, không biết có chuyện gì mà lại có thể khiến anh tìm tôi đây?” Khương Vũ húng thú cười hỏi.
“Tôi định đến ôn chút chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-mot-giac-mong/2027019/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.