Truyện 7 chương 15: Vĩnh Tường
Vĩnh Tường còn đang phân vân, lại nghe tiếng ho thật mạnh phát ra,
Chân tay liền luống cuống cả mà đập cửa:
- Sơn Trúc!
- Sơn Trúc!
Sơn Trúc thong thả bước ra, cửa vừa mở, Vĩnh Tường đã vội vàng hỏi:
- Em còn ốm à?
- Em không sao.
Tuy nói là thế, nhưng ngay sau đó thì Sơn Trúc lại quay đi, đưa tay lên che miệng ho vài tiếng.
Vĩnh Tường nhìn một bàn thức ăn thì có hơi hụt hẫng.
Quên mất luôn rằng Sơn Trúc vốn dĩ có người làm.
Sơn Trúc chỉ chờ có vậy liền đem từng đĩa thức ăn cất lại kệ.
Vĩnh Tường khó hiểu:
- Em đang ăn mà?
- Em ăn xong rồi.
- Ăn xong rồi?
Rõ ràng thức ăn hầu như vẫn còn nguyên.
Vĩnh Tường nhìn trật lại trên bàn một bát canh, lại nhìn sắc mặt khó nói của Sơn Trúc, liền đưa một muỗng canh lên miệng uống thử.
- Khụ..
- Khụ..
É. Mặt quá.
Vĩnh Tường ho tới phát sặc, vội vàng nhả ra, nhăn mặt,
Sao trình độ nấu nướng lại dở đến thế này, đến chính bản thân người to khỏe như anh đây ăn còn không nổi, làm sao Sơn Trúc nuốt được?
Sơn Trúc nghe tiếng, nhưng vẫn thản nhiên như không, lần lượt xếp đồ ăn vào tủ.
Vĩnh Tường lau miệng, tiến đến,
- Rau trộn.
Nhìn cũng không tệ liền đưa tay nhón một chút,
Lè lưỡi.
Sơn Trúc nghiêng đầu, làm như vô cùng khó hiểu:
- Sao vậy?
- Chua..
- Vậy sao?. Em thấy bình thường mà?
- Bình thường?
Vĩnh Tường nhăn nhở, giật lại cả đĩa, nhắm sọt rác đổ tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24929/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.