Truyện 7 chương 13: Ốm
Quả thật, nói thì có hơi buồn cười một chút,
Muốn giảm cân nhanh, hãy kiếm một người yêu thật tệ,
Suy nghĩ quá nhiều chính là liều thuốc hiệu quả khiến một người từ khỏe mạnh lập tức ngã gục.
Sơn Trúc trải qua một đêm không yên ổn như vậy, lại thêm mấy ngày trước bên phía tiệm cầm đồ đã vắt kiệt sức.
Cậu ốm,
Sốt đến mê man, không còn nhận ra được một màu sắc gì trước mắt.
Cổ họng bỏng rát.
Suốt hai năm kể từ khi xa gia đình lên Sài Gòn đi học, Sơn Trúc mới trải qua cơn sốt đầu tiên như thế này.
Cả người cứ thế chìm đi, đến khi tỉnh lại đã là giữa trưa, mồ hôi ướt đầm chiếc sơ mi trắng, đôi môi đỏ càng thêm đỏ, khô lại thành viền.
Nước.
Cậu muốn một chút nước.
Thế nhưng hiện tại ngay cả một chút khí lực để nhấc người dậy cũng không có.
Mệt quá..
Sơn Trúc nhắm mắt thêm một lát, ước tính người giúp việc theo giờ cũng sắp đến, cố gắng chịu thêm một chút, chỉ một chút thôi..
Trong mông lung cả người như trôi dạt, nhẹ bẫng, lại ấm áp
Miên man.
Vậy nhưng rút cuộc khi mở mắt ra, lại là bệnh viện.
Sao lại thế này?
- Cậu tỉnh rồi? Hả? Hả?
- Tỉnh chưa? Nhận ra tôi không?
Vĩnh Tường xua xua tay trước mặt Sơn Trúc,
Thấy đôi lông mày hơi chau lại mới yên tâm thở phào.
- Trời ạ!
- Dọa chết tôi rồi!
Vĩnh Tường lấy một chiếc khăn mát, dấp nước vắt khô rồi muốn tiến lại lau đi chút mồ hôi lấm tấm kia.
Sơn Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24927/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.