Truyện 7, chương 12. Thiên đường.
Mưa.
Vì sao hôm nay từng hạt đập lên cửa kính xe, đều mạnh như vậy,
Mạnh như từng tiếng đập trong lồng ngực cậu,
Càng về gần chung cư, lại càng dồn dập hơn...
Chiếc xe dừng cách hầm một đoạn, đôi mắt đảo nhìn về phía cổng bảo vệ,
Không còn ai ngồi đó.
Đương nhiên. Đã về khuya, lại thêm sự xối xả của cơn mưa đêm này nữa.
Sơn Trúc đảo lái, để xe vào hầm,
Đến âm thanh của từng bước chân cũng như cười nhạo chính mình,
Vì sao.. lại có chút mong chờ rằng.. anh ta.. vẫn còn ở đó?
Vì sao, ngay cả lúc nhìn hai tên trai bao kia mơn trớn nhau, cậu một chút hứng tình cũng không có?
Lại miên man chỉ nghĩ về cái lý do ngu ngốc nào đó, khiến anh ta ngồi ở đây.
Hoặc, cũng có thể là do chính cậu hoa mắt ư?
Vĩnh Tường...
Như thế mà lại là người duy nhất sau một cuộc làm tình điên rồ lại nói với cậu rằng, muốn chịu trách nhiệm.
Nếu như, bốn năm về trước, kẻ kia cũng mở miệng nói với cậu như thế, sau lần đầu, lần thứ hai ba bốn năm sáu, dày vò cậu.
Có lẽ, cậu sẽ là một kẻ Gay hạnh phúc nhất trần đời chăng?
- --------
Sơn Trúc đang lau đi vài hạt mưa váng vất trên người, bước chân trên hành lang bỗng chỗng như thế mà khựng lại.
Trước cửa phòng cậu,
Một mái tóc buộc chỏm đang gục đầu xuống gối, miệt mài ngủ.
Thình thịch..
Thình thịch...
Trái tim mạnh mẽ đập một nhịp rồi một nhịp...
Giọt mật ngọt nơi đầu cuống tim thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24926/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.