3/10/21
Bóng tối bao trùm, khu phòng học đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng len lỏi, chiếu lên sân trường. Giờ tự học, trên sân trường thưa thớt chẳng có mấy ai, chỉ có vài người đi về phía phòng học. Nhìn qua nhìn lại, chỉ có mình cậu đi về hướng khác.
Cậu bước từng bước không nhanh không chậm, cô chạy thật nhanh trên sân trường để đuổi theo cậu.
Dưới ánh đèn màu trắng ngà mỏng manh, cả người cậu như chìm vào trong đó, ôn nhu mà mông lung. Ánh sáng không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy nơi dưới mái tóc đen bóng của cậu có quấn gạc trắng.
Cậu quả nhiên đã bị thương.
Mũi Bạch Dương bỗng cay cay, cô thở dốc mà chạy về phía cậu. Chạy được vài bước lại dừng, lại chạy. Trong trái tim mang theo do dự lo lắng.
Cứ như vậy, tiếng ồn ào của dãy phòng học đã dần biến mất, cổng trường ở ngay trước mắt.
Nếu như bây giờ không gọi thì cậu sẽ đi ra ngoài mất. Cô cắn môi, lại chạy chậm lên vài bước, giọng nói run rẩy: "Giản Thước...."
Bước chân của Giản Thước chậm dần, rồi cậu dừng lại. Cậu hơi nghiêng đầu, nhanh chóng liếc cô rồi lại quay đi, cả người không nhúc nhích.
"Cậu có sao không." Cô thấy cậu như vậy, có chút không biết phải làm sao mà tiến thêm vài bước.
Giản Thước trầm mặc, lát sau mới bất đắc dĩ thở dài, cậu quay người lại, tùy ý nói: "Còn tốt."
Cậu vừa quay người lại, Bạch Dương cứ như hít phải một ngụm gió lạnh.
Cô bị kinh sợ.
Vết máu trên mặt cậu đã khô, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-thoi-tam-ngan-dam/1184925/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.