4/10/21
Chỗ ngồi của Giản Thước và Đặng Diệu cuối cùng cũng vẫn không đổi. Tiết tự học buổi sáng ngày hôm sau, thầy chủ nhiệm gọi hai người mang bàn của họ về chỗ cũ.
Sau ngày hôm đó, cậu không còn tới tiết tự học nữa, ban ngày lên lớp cũng chẳng mấy khi rời khỏi chỗ, toàn nằm gục lên bàn ngủ. Bọn họ ngồi ở hai góc phòng học, không nói chuyện, không làm việc riêng, như cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Ngoại trừ thầy chủ nhiệm khối, những giáo viên khác đều mắt nhắm mắt mở.
Giờ ra chơi Bạch Dương cũng ngồi yên tại chỗ, ngoài đi wc hay ra sân trường tập thể dục chung thì cơ bản mọi thời gian cô đều ngồi ở bàn đọc sách hoặc làm đề.
Cô vào cậu vốn không phải là người nhiệt tình, không ngồi cạnh nhau cũng tự nhiên không còn nhiều lời như trước. Huống hồ nếu như Bạch Dương cố ý đi tìm cậu thì sẽ có người báo lại với thầy giáo.
Cũng có đôi khi cô gặp được cậu trên sân trường, nhưng ngoại trừ vài câu chào hỏi họ cũng chẳng nói gì thêm nữa. Vốn dĩ khi ở cạnh cậu cô đã khẩn trương, có vắt hết óc cũng không tìm ra đề tài để nói chuyện với cậu. Hơn nữa bây giờ cậu không còn mượn điện thoại của cô, cái cớ duy nhất để nói chuyện cũng bị chặt đứt.
Cô lại trở về giống như trước kia, lặng lẽ nhìn trộm mọi hành động cử chỉ của cậu. Nhưng trước kia mỗi lần cô nhìn trộm cậu sẽ chẳng bao giờ bị cậu phát hiện, còn bây giờ lại luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-thoi-tam-ngan-dam/1184926/chuong-8.html