Trên thế giới này, chẳng có ai là hiểu được hết thảy mọi nghịch lí của cuộcsống. Tôi cũng như thế, mặc dù trải qua không ít gian nan trong cuộcsống, nhưng tôi chưa một lần tìm được lí do cho câu hỏi ấy. Thế nên, tôi chỉ đành quay mặt làm ngơ tiếp tục bước đi tiếp. Tôi không cần biết,phía trước tồn tại những gì tôi chỉ cần biết rằng, trên thế giới này vẫn có người cần tôi và yêu thương tôi.
Thời gian rãnh rỗi của tôi như thế đã bay biến đến chín tầng mây. Hôm naylại là một ngày trời âm u vô cùng, ngồi trong phòng thi tôi chống cằmnhìn ra ngoài cửa sổ. Ông trời sao lại bất công như vậy chứ, sinh ra một người vừa thông minh vừa xinh đẹp như tôi mà lại sinh ra một người vừa xấu vừa ngốc như Dật Quân nhỉ? Sởdĩ tôi có câu hỏi như thế là vì Dật Quân ngồi bên cạnh đang lườm tôi sắp rơi cả mắt. Cảm thấy không chịu được ánh mắt đó của anh ta nữa, tôi bực dọc lên tiếng: “Dật Quân, anh lườm cái gì thế?”
”Anh không hiểu tại sao em lại thông minh hơn anh nhỉ?”
Cái này chỉ có ông trời mới biết! Lê Dật Quân à, chẳng phải mẹ của tôithường mắng tôi là tôi không thông minh bằng anh sao. Tại sao hôm nayanh lại hỏi tôi câu đó vậy?
”Anh đi mà hỏi ông trời!”
Tôi những tưởng Dật Quân sẽ im miệng mà tự kỉ một mình, nào ngờ anh ta lại lên tiếng: “Anh biết đi tìm ông trời ở đâu?”
Sặc... câu này mà cũng hỏi tôi được sao? Quốc bảo! Quốc bảo! Tôi thậthết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thu-nam-ay-to-van-doi/139820/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.