Năm ấy, tôi không biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai đangđợi tôi. Và khi ấy, tôi chỉ mãi đắm chìm trong những niềm vui của tuổithanh xuân.
Năm ấy, tôi không biết, định mệnh sẽ bất ngờ tung ra một đoàn chí mạng.Tôi cũng chẳng biết được, Hàn Thiên sẽ đột nhiên bỏ tôi mà ra đi.
Tất cả mọi sự xảy ra như thế nào, tôi cũng chẳng hề biết. Tôi của nămấy, đầy nét hồn nhiên và tươi trẻ, trải qua những ngày tháng đẹp nhấtcuộc đời với suy nghĩ sau ngày mai còn có ngày nữa. Sau đêm đen kịt,chính là tia sáng mặt trời. Nhưng giữa những sự đời và cả những đau khổmất mát, tôi chợt nhận ra, trên thế giới này cũng chẳng có thứ gì làtrọn vẹn. Không trải qua mất đi thì làm gì biết trân quý. Thế nên, mấtđi Hàn Thiên chính là bài học đầu tiên tôi nhận được, như thế tôi mớibiết cách gìn giữ những hồi ức thanh xuân.
Nước mắt của Thanh Tuyền không biết tự bao giờ đã tràn trên mặt. Tôikhông hiểu, tại sao phải khóc, tôi cũng rất thật thà an ủi cậu ấy:“Thanh Tuyền, đừng khóc nữa. Tớ hứa với cậu nhất định sẽ tìm cho cậu một người bạn trai xứng đáng mà... đừng khóc nữa... đừng khóc...”
”Tớ biết là không nên khóc, nhưng mà... hức... tớ không... hức... nhịn được!”
Tôi cảm thấy an ủi cũng chẳng được gì, nên đành để cậu ấy khóc cho thỏa. Để cậu ấy tựa vào bờ vai không mấy vững chắc của tôi mà khóc. Nhữnggiọt nước mắt như sương sớm, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc áo sơmi màu trắng của tôi, thấm ướt bờ vai tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thu-nam-ay-to-van-doi/139818/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.