Có những thứ có thể khi mất đi sẽ rất dễ dàng tìm lại, như là một quyểnsách hay là cây bút mực chẳng hạn. Nhưng tuổi thanh xuân, một khi đã điqua cái lứa tuổi ấy rồi, sẽ không dễ dàng gì mà tìm lại lần thứ hai.
Hồi còn bé, tôi thường ước rằng mình có thể là một nhân vật chính trongnhững quyển truyện đọc. Nhưng bây giờ tôi không còn có mong muốn ấy nữa, bởi vì tôi biết câu chuyện của tôi cũng chính là một câu chuyện đẹp. Ít ra, đối với tôi thì nó chính là như vậy!
Cuối cùng thì tiết học sinh chán ngắt cũng hết. Tất cả học sinh lớp tôi đều như vừatừ địa ngục sâu thẳm trở về. Nhất là Hàn Thiên, nhìn mặt cậu ta là cóthể đoán được từ nãy đến giờ, cô giáo trên bục giảng bài, còn cậu ta say giấc ở dưới này.
”Dậy, dậy đi. Cậu định ngủ tới khi nào đây?”
Không có phản ứng. Thế là, tôi một phát đá cậu ta lăn xuống đất. Hê, hôm nay Lê Dật Quân chẳng đi học, đá cậu ta rồi cũng không có ai bắt nạttôi.
Hàn Thiên mò từ dưới đất lên, mà khuôn mặt cũng chẳng khôn lên tí nàohết. Uể oải dẹp chiếc bàn trống phía sau, rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Nhìncậu ta ngủ yên trên chiếc ghế ở phía sau. Tôi chợt nghĩ, lẽ nào hôm quacậu ta chép luận văn đến sáng cho nên hôm nay mới phải ngủ bù. Tôi mởcặp sách của cậu ấy ra, đập vào mắt tôi chính là quyển luận văn dày cộm. Không phải chứ, quyển này cũng tận hai mươi mấy trang, một đêm chép hết hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thu-nam-ay-to-van-doi/139815/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.