Sau 5 ngày, Trúc ra viện, hồi phục khá nhanh. Xin về ngoại luôn mà không được, mẹ chồng bảo phải đầy tháng đã. Vậy là chia tay bà ngoại từ đây.
Về nhà thật thoải mái. Khỏi kiêng khem gì, bẩn chết được, chui luôn vào nhà tắm làm quả sạch từ đầu đến chân luôn. Đã sang tháng 9 dương lịch nhưng trời vẫn oi, điều hòa chẳng ăn thua vì không dám để lạnh quá sợ em bé ốm. Ban ngày mẹ con nhẫn nhịn chỉ để 29-30 độ, nhưng đến tối, anh về không chịu được, hạ luôn xuống 26 độ. Lại cãi nhau chí chóe:
- Anh để lạnh, con ốm đấy.
- Lạnh gì trời này, đắp thêm cái chăn mỏng cho con là được, để 29 độ ai mà ngủ được.
Rút cục, anh vẫn đúng, tài thật. Con bé về nhà bắt đầu thể hiện đẳng cấp. Nó ngủ khìn khịt suốt ngày và đến 23h mới bình minh rồi lục sục cho đến 6h sáng mới lại ngủ được. Khổ thân, bé tí đã mất ngủ, người già nào đọ được với nó. Cả đêm chỉ có ăn, chơi, ị, tè. Thỉnh thoảng nó chắc cũng thấy nhàm nên sẽ khóc oe oe vài tiếng cho náo nhiệt. Sợ cả nhà mất ngủ, Trúc bế nó lên, nó biết luôn mới tài chứ, con bé ngừng khóc ngay. Chắc nó nằm lâu cũng khó chịu. Nó mở đôi mắt bé xíu, e dè nhìn nhìn Trúc, không biết nó có nhìn rõ không, nghe bảo bọn trẻ sơ sinh giống kiểu cận thị do ảnh hưởng tầm nhìn hạn chế trong bầu ối. Tranh thủ nó trật tự, Trúc vừa ôm con vừa ngồi ngủ.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-qua-mien-nhiet-doi/3477715/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.