Anh dường như đang tìm một từ thích hợp để hình dung về tôi. Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên âm báo tin nhắn mới.
Theo bản năng tôi đè tay lên túi áo, muốn chặn lại âm thanh phá hỏng mọi thứ này, nhưng cảm xúc vừa mới dấy lên của Lục Chỉ nhanh chóng rút đi.
Tôi lấy điện thoại ra, là anh trai.
[Thời gian qua tao không phải đã c.h.ế.t đâu nhé.]
[Còn một tuần nữa là về nước, mày liệu hồn đấy.]
Tôi vô thức ngước mắt nhìn về phía Lục Chỉ.
Anh lùi lại nửa bước, khóe miệng nở nụ cười không chút độ ấm.
"Vốn liếng của cô, gặp rắc rối rồi."
"..."
Anh không nhìn tôi nữa, xoay người đi về phía sau bàn làm việc.
Cầm lại tập tài liệu: "Về đi, dữ liệu tôi tự sửa."
Chút mập mờ và khả năng tiến triển vừa rồi, đã bị tin nhắn của anh trai đ.á.n.h tan tác. Cảm giác hụt hẫng to lớn cùng áp lực anh trai sắp trở về nhấn chìm lấy tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
8
Hai ngày tiếp theo đó Lục Chỉ lại trở về dáng vẻ như lúc mới quen, thậm chí còn lạnh lùng hơn.
Cuộc họp sáng nay, bài báo cáo của tôi vừa tiến hành được một nửa thì anh giơ tay cắt ngang. Ánh mắt lướt qua tôi nhìn về phía Giám đốc kỹ thuật.
"Mô hình dữ liệu này, cấu trúc nền tảng đã có vấn đề rồi, làm lại."
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, anh lại cúi đầu xem tài liệu, như thể mỗi lời tôi vừa nói đều chẳng có chút trọng lượng nào.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-luot-qua-dong-bang/5045678/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.