Sau khi Tần Thụ Dương bôi thuốc xong thì anh chờ Lâm Đông ở khoảng sân rộng phía sau nhà.
Cửa ra vào và tường căn nhà đều được làm bằng gỗ, cùng với một số trụ bằng gỗ đỡ mái hiên, bên ngoài trồng rất nhiều cây tùng và cây trúc, trang trí rất tao nhã.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Đông thì xoay người lại hỏi: “Người ta có đồng ý không?”
“Có.” Lâm Đông ngồi trên đệm mây, dựa vào lan can gỗ ngẩng đầu nhìn mấy con chim có bộ lông đen tuyền vỗ cánh nhảy trên cành cây ở bên ngoài. Những giọt nước trên tán lá nhỏ xuống chiếc lá bên dưới, những tán lá cây xanh mướt khẽ run rẩy: “Rất thuận lợi.”
Tần Thụ Dương nói: “Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
“Đúng vậy.”
“Rất có tính nghệ thuật.”
“Đúng thế.”
“Hầu hết các họa sĩ đều yêu thích cuộc sống như này, ẩn cư nơi núi rừng, mỗi ngày uống rượu, ngâm thơ, vẽ tranh.”
“Ừm.”
“Em sao thế?” Anh thấy cảm xúc của cô không mấy vui vẻ.
Lâm Đông im lặng nhìn tổ chim giữa lùm cây mà không trả lời anh. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Tôi nghĩ đến ba tôi.”
Tần Thụ Dương không biết nên nói gì, thuận theo tầm mắt cô nhìn về hướng đó. Một lúc lâu sau anh cũng mở miệng nói: “Tôi cũng nhớ ba tôi.”
Không bao lâu sau, Phương Thiếu Hoa mang bức tranh đến đây. Hai người họ đồng loạt đứng lên, Phương Thiếu Hoa đặt bức tranh lên bàn, cẩn thận trải ra. Ông ấy nói với Lâm Đông: “Là nó.”
Lâm Đông cẩn thận nhìn bức tranh, khi còn nhỏ cô đã từng thấy nó. Mười mấy năm trôi qua mà nó vẫn nguyên vẹn.
Tần Thụ Dương không có nhiều hiểu biết về hội họa truyền thống Trung Quốc, chỉ biết bức tranh này có bố cục hình học, kết hợp khéo léo với thư pháp. Bức tranh không dùng quá nhiều màu sắc, một cành trúc mỏng manh phủ đầy tuyết, chim bạc má dang rộng đôi cánh, cất cánh bay lên giống như mọc ra từ cây trúc, đôi chân gầy gò còn đọng lớp tuyết chưa tan, lá trúc khẽ rung rung. Đây chính là trong tĩnh có động, trong động có tĩnh.
Đẹp, anh chỉ biết đây là bức tranh đẹp.
“Cảm ơn chú Phương.”
“Sao lại nói thế, nó vốn thuộc về gia đình cháu mà. Sau khi mang nó đi cháu phải giữ gìn cẩn thận đấy.”
“Vâng ạ.”
“Ôi, bao năm nay, mỗi lần chú đi du lịch đều giữ nó theo bên mình. Nói thật, chú thật sự hơi tiếc, nhưng hiện tại vật đã về với chủ nhân rồi.” Phương Thiếu Hoa nhìn bức tranh này, cảm khái: “Ông cụ không để lại nhiều tác phẩm, hiện giờ bức tranh này rất có giá trị.” Ông ấy giơ bốn ngón tay lên.
Lâm Đông im lặng, cô không quan tâm đến giá của nó.
“Có khi còn cao hơn.” Phương Thiếu Hoa mỉm cười với anh: “Nhưng ở trong lòng thế hệ sau như chúng ta, tác phẩm này khó có thể quy đổi giá trị ra tiền mặt.” Phương Thiếu Hoa vỗ vai anh, cúi đầu nhìn xuống chân anh: “Chàng trai, chân thế nào rồi?”
“Cháu đỡ nhiều rồi ạ.”
“Vậy làm phiền cháu đưa Tiểu Đông xuống đến nơi an toàn vậy.”
“Vâng, chú cứ yên tâm à.”
“Tiểu Đông à, ở lại đây thêm hai ngày nữa đi.”
“Không cần đâu chú Phương, cháu cảm ơn chú.”
“Cháu đừng ngại, ở lại đây trò chuyện với chú. Với lại chân của anh chàng này còn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi đã.”
Tần Thụ Dương nói: “Cháu không sao, mọi người không cần để ý đến cháu.”
Lâm Đông nghĩ: “Vậy làm phiền chú rồi.”
Phương Thiếu Hoa cười hào sảng: “Còn khách sáo với chú nữa, uống thử trà chú pha đi.”
...
Bữa trưa là đồ chay, rau dại, cháo trắng, bánh bao, giống như bữa cơm trong chùa.
Bốn người ngồi quanh cái bàn nhỏ, Phương Thiếu Hoa giới thiệu với Lâm Đông: “Đây là cháu gái chú, Tĩnh Nhất.”
Tĩnh Nhất gật đầu chào hỏi bọn họ.
“Trông Tĩnh Nhất còn trẻ thế thôi, con bé là bậc thầy hội họa cấp quốc gia đó.”
“Sao mà là bậc thầy được, chú cứ trêu cháu.”
Tần Thụ Dương vùi đầu ăn, nghĩ thầm nhà này định đi theo con đường phục cổ sao? Nói chuyện nho nhã ghê.
“Tiểu Đông có học vẽ không? Chú nghe nói cháu múa rất đẹp.”
“Cháu có học vẽ, nhưng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi ạ.”
“Ba mẹ cháu đều là họa sĩ tài giỏi, cháu cũng có thể học hỏi họ.”
“Vâng ạ.”
Tĩnh Nhất buông bát đũa xuống: “Cháu ăn xong rồi, mọi người cứ ăn đi ạ.” Sau đó cô ấy đứng dậy.
Phương Thiếu Hoa nói: “Tính cách cô cháu gái của chú lạnh lùng lắm. Mấy ngày trước ba con bé đưa đến chỗ chú để tĩnh tâm, đừng trách con bé.”
…
Sáng ngày hôm sau, thời tiết hơi lạnh, Tần Thụ Dương ôm cánh tay đi ra ngoài cửa.
Anh đi loanh quanh ngắm nhìn, muốn nghiên cứu kiến trúc ở nơi này. Khi đang đi thì bỗng nhiên thấy Lâm Đông đang múa trong sân.
Trời lạnh như thế này mà cô chỉ mặc một chiếc áo và chiếc quần rộng màu đen, ống quần được kéo lên đến giữa bắp chân, mũi chân chuyển động. Mỗi động tác đều phô bày đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể một cách trọn vẹn nhất.
Tần Thụ Dương đứng dựa vào cây cột dưới mái hiên nhìn cô. Lâm Đông múa rất đẹp, bất kể động tác có độ khó cao đến đâu, cô đều có thể đáp mũi chân xuống đất một cách vững vàng.
Phải chịu khổ chịu đau, đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới luyện được kỹ năng như vậy?
Lâm Đông trông thấy anh, cô dừng lại đi về phía Tần Thụ Dương. Trên mặt, cổ, xương quai xanh đều có mồ hôi chảy xuống, cô có tâm trạng khá tốt, nhìn anh cười: “Anh ở đây làm gì?”
“Xem em múa.”
“Có đẹp không?”
“Đẹp.”
Lâm Đông lau mồ hôi trên huyệt thái dương: “Cảm ơn.”
“Chân không đau nữa à?”
“Hết đau rồi.” Cô nói tiếp: “Lúc bắt đầu rất đau, sau đó dần dần quen thôi.”
Tần Thụ Dương vẫn tựa vào cột gỗ: “Tôi nghe nói nếu dân múa như em múa quá lâu thì ngón chân sẽ chảy máu.”
“Đúng thế.” Mái tóc cô cũng đẫm mồ hôi, dán vào gương mặt: “Nhưng tôi có chân sắt.”
Tần Thụ Dương đột nhiên giơ tay giúp cô vén sợi tóc dán vào má ra.
Đôi mắt Lâm Đông nhìn anh, không nói gì.
Anh hỏi: “Em còn muốn múa nữa không?”
“Bây giờ nghỉ cũng được.”
“Vào nhà đi, ngoài trời đang có gió lớn, người em toàn mồ hôi thế này dễ bị cảm lạnh.”
“Ừm.”
Tần Thụ Dương đứng thẳng dậy tránh sang một bên, Lâm Đông bỗng nhiên gọi anh một tiếng.
Anh quay đầu lại: “Sao thế?”
“Chân anh thế nào rồi?”
“Không sao cả.”
“Chúng ta trở về thôi.”
“Được.”
...
Tạm biệt Phương Thiếu Hoa, hai người họ trở lại thị trấn. Trời không còn sớm, bọn họ ở lại đây một đêm.
Máy sinh viên vẫn chưa rời đi, họ lần lượt quay về với túi đựng đồ vẽ sau lưng.
Tần Thụ Dương và Lâm Đông nằm trên giường, không nói gì với nhau.
Chập tối, sau khi ăn cơm xong, họ đều trở về phòng riêng, chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ xa, tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày càng gần. Cửa bị mở ra, hai bạn nam nhìn Tần Thụ Dương gối lên cánh tay nằm trên giường xem điện thoại: “Này? Các anh về rồi à? Còn tưởng các anh đi rồi chứ.”
“Các anh vào núi sao?”
“Ừ.”
“Wow, ở trong núi tận hai đêm! Các anh đi cắm trại à?”
Tần Thụ Dương không muốn giải thích nhiều với bọn họ, chỉ đáp “ừ”.
“Chơi có vui không? Trong núi có côn trùng rắn rết không?”
“Cũng tạm.”
Cao Khúc nghe thấy tiếng động thì chạy vào, thấy Tần Thụ Dương thì vui mừng khôn xiết: “Anh về rồi.”
“Ừ.”
“Tôi còn tưởng các anh đi rồi cơ.” Cô ta đến gần, tay vắt lên cái thang: “Cô gái kia đâu?”
Tần Thụ Dương không để ý đến cô ta.
“Ở trên sao?” Cô ta kiễng chân lên nhìn, thấy giường đã kéo rèm.
“Cô ấy ngủ rồi, đừng làm ồn.” Tần Thụ Dương không vui nói: “Nói nhỏ thôi.”
Cao Khúc bĩu môi, buông tay xuống: “Vậy anh đi ra đây, tôi có lời muốn nói.”
“Tôi mệt rồi, ngủ đây.” Anh kéo rèm lại.
“...”
Một tiếng sau.
Cao Khúc cầm hành lý đi vào, thấy giường của Tần Thụ Dương trống không thì hỏi nam sinh ở trong góc: “Anh ấy đâu rồi?”
“Mới đi rồi, hình như đi ăn cơm.”
Cô ta đến trước mặt nam sinh, đá chân cậu ta: “Đổi giường, cậu đến chỗ khác ngủ đi.”
“Mẹ kiếp, còn là bạn bè không đấy?”
Một nam sinh khác nói: “Cậu đi đi, Tiểu Khúc có việc cần.”
“Ồ… tôi hiểu rồi.” Cậu ta thu dọn đồ: “Vâng thưa cô, tôi đi đây, không làm hỏng chuyện lớn của cô đâu.”
Cao Khúc ném đồ lên giường, bạn nam kia đã ra khỏi cửa còn thò đầu vào trong nói: “Chúc cậu thành công nha.”
“Đi đi, đáng ghét.”
...
Lâm Đông và Tần Thụ Dương lại đi ăn bún ốc, lúc về phòng cả người toàn là mùi khó ngửi. Chỉ có Cao Khúc đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, thấy bọn họ trở về thì cô ta lập tức ngồi dậy: “Về rồi à?” Cao Khúc hít mũi ngửi: “Ôi, hai người ăn gì vậy?”
Lâm Đông nói: “Bún ốc.”
“Ấy.” Cô ta lấy túi đồ trên bàn, lấy ra một thứ đưa cho Tần Thụ Dương: “Hôm nay tôi vẽ tranh cho một bà cụ ở đây, bà ấy tặng bánh ngọt tự làm cho tôi, anh ăn thử xem.”
“Không cần, cảm ơn.”
“Anh nếm thử đi, ngon lắm đó.” Cô ta mở giấy gói ra.
Lâm Đông thấy bánh óc chó trong tay cô ta, bánh màu xanh lá, từng miếng nho nhỏ, trông rất ngon miệng.
Tần Thụ Dương vẫn từ chối: “Tôi không hảo ngọt, cô ăn đi.”
“Ngại cái gì chứ?”
“Không phải ngại mà là tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Lâm Đông thầm kéo áo anh, Tần Thụ Dương quay đầu nhìn cô.
Anh lập tức hiểu cô chỉ với một ánh mắt.
Sao lại ham ăn như vậy chứ?
“Anh cầm đi, chỉ là mấy cái bánh óc chó thôi, tôi vẫn còn mà! Hơn nữa cái này không ngọt lắm đâu! Ăn rất ngon!”
Tần Thụ Dương nhận lấy: “Cảm ơn.” Sau đó anh đưa bánh óc chó cho Lâm Đông: “Em nếm thử đi.”
Lâm Đông rất vui, nói lời cảm ơn với Cao Khúc.
“...” Vẻ mặt Cao Khúc đờ đẫn nhìn hai người họ: “Đừng khách sáo.”
Lâm Đông ngồi lên giường anh, lấy một miếng ra cắn.
Lâm Đông tiếp tục nói với Cao Khúc: “Cảm ơn cô, ngon lắm.”
Cao Khúc cười cứng đờ: “Không cần cảm ơn.” Cô ta trở về giường, ngồi xuống, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người họ, trong lòng cực kỳ hờn dỗi.
Tần Thụ Dương ném chăn bông lên giường trên, nói với Lâm Đông: “Nhiệt độ xuống thấp, em ngủ giường của tôi đi, tôi sẽ đi xin thêm cái chăn bông.”
“Được.” Lâm Đông đưa một miếng bánh óc chó cho anh: “Anh ăn một cái đi.”
“Tôi không ăn, em ăn đi.”
Lâm Đông giơ tay ra trước mặt anh: “Anh ăn một miếng đi mà.”
Tần Thụ Dương nhận lấy rồi nhét vào miệng.
Cao Khúc tức giận đá giày, nằm lên giường, kéo mạnh rèm che lại.
Không phải anh nói là không ăn đồ ngọt sao? Cô ta vừa cho là anh ăn ngay!
…
Lâm Đông ra ngoài rửa tay, lúc đi ngang qua sân thì thấy ngoài trời đang mưa. Cô thấy hơi lạnh, lúc này mới nhớ ra quần áo của anh đều bị xé ra để làm lều.
Cô trở về phòng, không thấy Tần Thụ Dương đâu, cô cầm ví tiền và ô đi ra ngoài.
Lâm Đông đến cửa hàng quần áo, chọn tạm một chiếc áo khoác dày rồi mua về, cô để áo khoác lên giường anh, Tần Thụ Dương tắm xong quay về thấy áo trên giường thì hỏi: “Đây là áo của ai vậy?”
Lâm Đông nói: “Tôi mua cho anh đấy.”
Tần Thụ Dương cầm lên nhìn, một chiếc áo khoác có cúc màu xanh đậm khá cổ điển, giống như cho người già mặc, anh đột nhiên bật cười: “Trông buồn cười quá.”
“Mặc dù hơi xấu nhưng rất ấm đấy.”
“Em mua hết bao nhiêu tiền?”
“320.”
“3? …Với loại vải này mà tận 320? Em bị lừa rồi.”
Lâm Đông không nói gì.
“Không trả giá sao?”
“Trả giá gì cơ?”
“...” Anh bất đắc dĩ nói: “Đi đòi lại.”
“Tại sao?”
“Cái áo này không đắt đến mức đó đâu.”
Cô nhìn anh rồi lại nhìn cái áo, nhíu mày nói: “Tôi không đi.”
“Quá lỗ, tôi cũng không thể mặc cái áo như này ra ngoài đường được.”
“Tôi không đi.”
“...” Tần Thụ Dương nhìn bộ dạng bướng bỉnh của cô thì nói: “Được được, không đi nữa.” Anh mặc áo vào: “Tôi đưa tiền cho em.”
“Tôi tặng anh đấy, quần áo của anh dùng để dựng lều hết rồi.”
Tần Thụ Dương bất đắc dĩ cười, dang rộng hai tay ra: “Trông tôi thế nào?”
“Đẹp.”
“Xấu chứ đẹp chỗ nào?”
“Đẹp thật mà.”
“Xấu chết đi được.” Vẻ mặt anh nhăn nhó.
“Cũng không đến nỗi nào.”
“Tôi đi soi gương thử.” Nói xong, anh vui vẻ chạy đến nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, bật cười trông rất vui sướng.
Chậc, trông xấu quá.
…
Trên đường Lâm Đông đi tắm, Cao Khúc chặn cô lại.
“Đợi một lát.”
“Sao thế?”
“Cô với Tần Thụ Dương có quan hệ gì?”
“Bạn bè.”
“Chỉ là bạn bè bình thường sao? Cô thích anh ấy à?”
“Không thích thì sao làm bạn được?”
“Không phải kiểu đó.” Cao Khúc thấy cô không hiểu gì thì hơi nóng nảy: “Ý tôi là kiểu thích giữa nam và nữ ấy.”
“Tình yêu á?”
“Đúng rồi.”
Lâm Đông nghĩ rồi nói: “Tôi không biết.”
“Sao cô lại không biết? Có thích hay không cô không cảm nhận được sao?”
“Tôi không biết.”
“...” Cao Khúc nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười: “Vậy cô cho tôi số điện thoại của anh ấy đi.”
Lâm Đông im lặng.
“Tôi thích anh ấy, nếu cô không phải bạn gái anh ấy thì giúp tôi đi, đưa tôi số điện thoại của anh ấy đi mà.”
“Mặc dù tôi đã ăn đồ của cô nhưng tôi không có quyền cho người khác số điện thoại của anh ấy, nếu cô muốn thì tự đi xin đi.”
“...”
“Tôi phải đi tắm đây.” Cô tránh sang một bên.
Cao Khúc bĩu môi nói: “Nhạt nhẽo.”
…
Cao Khúc đương nhiên không thực sự muốn số điện thoại của anh, cô ta cũng không bám đuôi dai dẳng, nếu không cho thì thôi.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Đông và Tần Thụ Dương rời khỏi đây, nơi này không có taxi, người dân địa phương hiếm khi lái xe ra ngoài. Họ vô tình gặp được một ông lão đang lái xe máy kéo mang trái cây lên thành phố bán, tiện đường cho họ đi nhờ một đoạn đường.
Lúc Lâm Đông thấy chiếc xe này, cô trợn tròn mắt nhìn. Chiếc xe mui trần này quá thô sơ. Nhưng cũng rất có phong cách!
Lâm Đông và Tần Thụ Dương ngồi trên thùng gỗ, xung quanh đều là các loại rau củ và trái cây. Xe rung lắc làm hai người cũng lắc trái lắc phải.
Lâm Đông nhìn chằm chằm vào một hộp dưa chuột cách đó không xa, có hơi thèm. Thực ra trên đường đi cô đã có ý định muốn mua những loại trái cây này từ đầu.
Lâm Đông ngồi lại chỗ cũ, cầm dưa chuột đưa cho anh và nói: “Anh có muốn ăn một nửa không?”
“Không cần đâu.”
Vì vậy một mình cô ăn.
Rất giòn.
Dưa chuột mọng nước, hương vị thanh ngọt, rất ngon!
Lâm Đông ăn xong lại muốn ăn thêm quả nữa, vừa đứng dậy, đi được hai bước định lấy dưa chuột thì xe máy kéo đột nhiên phanh lại. Cô đứng không vững, ngả người ra sau, ngã về phía Tần Thụ Dương.
Tần Thụ Dương đang ngủ gật, hai chân banh ra, anh cũng bị lần phanh xe gấp này đánh thức, đang lờ đờ mở mắt ra thì một cặp mông đột nhiên đập vào đũng quần anh. Chuyện xảy ra cực kì bất ngờ.
Anh còn chưa kịp tránh đi thì Lâm Đông đã ngã xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]