Sau khi Tần Thụ Dương bôi thuốc xong thì anh chờ Lâm Đông ở khoảng sân rộng phía sau nhà.
Cửa ra vào và tường căn nhà đều được làm bằng gỗ, cùng với một số trụ bằng gỗ đỡ mái hiên, bên ngoài trồng rất nhiều cây tùng và cây trúc, trang trí rất tao nhã.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Đông thì xoay người lại hỏi: “Người ta có đồng ý không?”
“Có.” Lâm Đông ngồi trên đệm mây, dựa vào lan can gỗ ngẩng đầu nhìn mấy con chim có bộ lông đen tuyền vỗ cánh nhảy trên cành cây ở bên ngoài. Những giọt nước trên tán lá nhỏ xuống chiếc lá bên dưới, những tán lá cây xanh mướt khẽ run rẩy: “Rất thuận lợi.”
Tần Thụ Dương nói: “Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
“Đúng vậy.”
“Rất có tính nghệ thuật.”
“Đúng thế.”
“Hầu hết các họa sĩ đều yêu thích cuộc sống như này, ẩn cư nơi núi rừng, mỗi ngày uống rượu, ngâm thơ, vẽ tranh.”
“Ừm.”
“Em sao thế?” Anh thấy cảm xúc của cô không mấy vui vẻ.
Lâm Đông im lặng nhìn tổ chim giữa lùm cây mà không trả lời anh. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Tôi nghĩ đến ba tôi.”
Tần Thụ Dương không biết nên nói gì, thuận theo tầm mắt cô nhìn về hướng đó. Một lúc lâu sau anh cũng mở miệng nói: “Tôi cũng nhớ ba tôi.”
Không bao lâu sau, Phương Thiếu Hoa mang bức tranh đến đây. Hai người họ đồng loạt đứng lên, Phương Thiếu Hoa đặt bức tranh lên bàn, cẩn thận trải ra. Ông ấy nói với Lâm Đông: “Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-dong/3568109/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.