Trải qua bao trắc trở, rốt cuộc cũng rời khỏi nơi này.
Lúc đến Yến Thành thì đã hơn năm giờ chiều. Xuống xe lửa, hai người họ chuẩn bị bắt xe rời khỏi ga tàu hỏa. Đến khi gọi được xe, Lâm Đông hỏi Tần Thụ Dương: "Chân thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện khám không?"
"Không cần, tôi không yếu ớt tới vậy đâu."
"Thế chỗ khác không sao chứ?" Cô liếc mắt một cái về chỗ đó.
"..." Nhìn chỗ nào đấy! Tần Thụ Dương hơi nghiêng người tránh né: "Không sao."
Lâm Đông ngồi lên xe: "Nếu anh có di chứng gì thì cứ gọi điện thoại tìm tôi."
"..." Cô đang ám chỉ anh tàn phế đúng không?
Xe đã tới đón, Lâm Đông nói: "Lên xe đi, tôi đưa anh về trước."
Tần Thụ Dương đóng cửa xe: "Không cần, tôi tự về được, cũng không xa lắm."
"Tôi muốn đi Tây Nhàn, tiện đường."
"..."
Đến đầu phố Tây Nhàn, cả hai xuống xe.
"Tôi sẽ chuyển ít tiền đến tài khoản của anh."
Anh im lặng vài giây: "Không cần." Đoạn, tiếp tục nói: "Đi đến chỗ nào cũng bị lừa, coi như em gặp may, tôi không lừa em."
Lâm Đông không để ý tới lời anh nói, báo cho anh: "Buổi tối anh nhớ kiểm tra tài khoản."
"Đừng chuyển cho tôi."
"Không."
"Lần trước, tiền mà em chuyển vào trong thẻ của tôi còn chưa tiêu hết, số tiền đó là đủ rồi."
"Tạm biệt." Cô bỏ đi.
"..." Tần Thụ Dương quay đầu nhìn bóng dáng cô, cô còn không thèm quay đầu lại.
Ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-dong/3568110/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.