Lâm Đông làm theo yêu cầu của anh, mang về một đống cành cây: “Chừng này đủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
Cô đặt xuống rồi xoay người lại đi tìm tiếp. Khi quay về, lại nhìn thấy Tần Thụ Dương đang quỳ trên mặt đất, cắm cành cây xuống đất. Cô đến gần hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Làm cho em một chỗ có thể che mưa chắn gió.”
“Ồ.”
Tần Thụ Dương xé hai bộ quần áo thừa mang theo, căng tấm khăn vuông lớn ra buộc vào cành cây làm thành một chiếc lều nhỏ. Lâm Đông thấy thế, đưa quần áo của mình cho anh, nhưng Tần Thụ Dương lại từ chối: “Đêm trên núi rất lạnh, em cứ mặc như vậy đi. Chỗ cành cây này vẫn chưa đủ, em chịu khó đi tìm thêm nữa nhé.”
“Vẫn chưa đủ?” Cô thầm thở dài trong lòng: “Mãi mới tìm được mấy cái này đấy.”
Tần Thụ Dương ngẩng đầu nhìn cô, dừng lại một lát rồi nói: “Cố lên.”
“...” Lâm Đông quay người bỏ đi.
Mười phút sau, Tần Thụ Dương nhìn thấy Lâm Đông chậm rãi đi tới gần từ phía xa. Cô kéo theo một cái cây nhỏ, anh vừa cứng họng lại vừa thấy buồn cười.
Lâm Đông kéo cái cây về, đắc ý nói: “Tôi tìm được một cái cây đã bị đổ, lại còn khô nữa.”
“... Em giỏi lắm.”
Lều nhỏ đã được dựng xong, Tần Thụ Dương ngồi dưới đất, dùng dao mang theo bên người chặt cây nhỏ Lâm Đông kéo về thành rất nhiều đoạn. Thời gian dần trôi, trời cũng đã xẩm tối.
Anh nói với Lâm Đông: “Hơi se lạnh rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-dong/3568108/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.