“Có đẹp không?”
“Đương nhiên là đẹp rồi.”
Lão tứ cũng góp miệng: “Không đẹp đã không giới thiệu cho anh.”
Tần Thụ Dương bật cười, nói với Hồ Tử: “Cái kiểu đẹp của anh khác lắm.”
Hồ Tử vỗ lưng anh: “Muốn ăn vả chứ gì.”
“Ấy đau.” Tần Thụ Dương né sang một bên: “Vết thương của em còn chưa lành nữa.”
Lão tứ cười không ngớt miệng: “Ha ha ha, anh, cái này gọi là đáng đời.”
Hồ Tử xoay người Tần Thụ Dương qua lại mấy lần, hai vết bầm tím lớn trên lưng vẫn đáng sợ như trước, anh ấy nghiến răng, chửi mấy câu thô tục rồi bực tức nói: “Nếu chú không cản anh lại thì anh đã giết thằng đó rồi.”
Tần Thụ Dương đẩy tay anh ấy ra: “Anh lại muốn vào trại tạm giam ngồi vài ngày nữa đấy à.”
“Dám động vào bạn thân của ông đây, sớm muộn gì ông cũng cho nó đẹp mặt.”
Lão tứ nói: “Cơ mà anh này, anh cũng giỏi thật, làm việc với cả quản đốc luôn.”
“Thứ gà mờ đó thì hiểu cái rắm gì, còn không nghe tiếng người.” Tần Thụ Dương chậm rãi mặc áo: “Không nói nữa.” Anh nhấn mạnh: “Em chỉ đi uống một ly với mọi người, chỉ thế thôi.”
Lão tứ gãi đầu: “Em gái kia cũng xinh lắm, em đã gặp rồi, anh cứ thử xem.”
“Nghèo rớt mồng tơi, nợ nần chồng chất như anh thì có ai mà thèm chứ.”
Hồ Tử vỗ đùi: “Kiểu gì cũng trả hết, tìm người yêu trước có phải chuyện xấu đâu.”
Tần Thụ Dương nở nụ cười: “Hiện giờ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-dong/3568095/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.