Tần Thụ Dương ngồi chờ trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, sau lưng là một hồ nước biếc. Anh nhìn một hồi lâu, trong hồ không có cá.
Cây cỏ bao quanh bức tường, có điều chúng mọc lên vừa cao vừa lộn xộn, chứng tỏ đã lâu không có người dọn dẹp.
Tần Thụ Dương nhìn về phía hành lang, dài quá. Nhưng mà sao đôi vợ chồng son kia lại muốn sống ở cái nơi hoang vu vắng vẻ này chứ? Vừa âm u vừa kì quái.
Lúc anh mải nghĩ ngợi thì Hà Tín Quân bỗng đi ngang qua, thấy Tần Thụ Dương đang ngồi ngây ra đó thì ngớ người: “Sửa xong rồi à?”
Tần Thụ Dương lập tức đứng lên: “Vâng ạ.”
“Nhanh thế.” Hà Tín Quân đút một tay vào túi quần, hơi nhếch môi: “Hiệu suất được đấy.”
“Nó chỉ bị chặn lại thôi, làm thông là được rồi ạ.”
Hà Tín Quân ngoắc tay, quay người đi: “Đi theo tôi.”
Tần Thụ Dương theo anh ta đi thẳng về phía trước. Anh không để ý mặt mũi tướng mạo của người đàn ông này lắm, chỉ thấy anh ta hẳn là một đại gia, một đại gia có gu và có văn hoá.
Hà Tín Quân đi trước dẫn đường, thản nhiên bắt chuyện: “Trông cậu cũng không lớn lắm, chắc tầm hai sáu hai bảy à?”
“Hai mươi ba ạ.”
Hà Tín Quân đột nhiên dừng bước, ngoái đầu liếc anh: “Còn trẻ hơn trong tưởng tượng của tôi nữa.”
Tần Thụ Dương nói: “Vậy chắc nhìn cháu hơi già chút.”
Hà Tín Quân cất bước đi tiếp: “Lớn hơn Tiểu Đông nhà chúng tôi ba tuổi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-dong/3568094/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.