Tôi dùng hết sức đưa bóng ra đằng sau, mở rộng vòm cẳng tay và ném về phía trước thật mạnh, đồng thời bật nhảy lên.
Không khiến tôi thất vọng, lần này quả bóng bay đến ngang ngực Trung, thằng bé nhìn tôi bằng ánh mắt tán dương:
- Đúng đúng, chuẩn đấy. Keep goin'.
Cảm ơn trời vì hôm nay tôi đã đeo khẩu trang, bởi thực sự nụ cười của tôi, cái nụ cười khi Trung khen tôi, nó thực sự là một nụ cười hạnh phúc.
Người ta bảo Bọ Cạp khi thích ai thì thường hay cười nhiều với họ. Thiên Bình thích ai lại hay đặt biệt danh...
Nhắc đến Thiên Bình, Du cũng từng đặt cho tôi biệt danh, chính xác từng kí tự thì là "thiên tài:)))".
Nhưng mà mấy cái về chòm sao cũng chỉ để tham khảo, nó đúng với tôi chứ làm sao đúng được cả với cậu ấy.
Nhìn Trung cứ điệu bộ "Go on, go on" làm tôi nhớ đến Du.
Bạn biết không, thực sự thì, cái khoảnh khắc mà tôi cảm thấy hạnh phúc khi đã ném được đúng vào tầm bắt của Trung, tôi đã nhận ra...
Liệu tôi có đang tiếp tục cái vòng lặp này không đây?
Tôi trưởng thành sớm hơn với bạn cùng trang lứa, chỉ là trưởng thành hơn thôi chứ không thông minh hơn, nên từ hồi cấp một, tôi đã biết thích các bạn theo cái kiểu thích chẳng ngây thơ của tụi trẻ, mà là thích thật lòng, thích dai dẳng.
Thật lòng hay không thì không dám chắc, nhưng nghiêm túc và dai dẳng thì có, hoàn toàn có.
Suốt mười lăm năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ha-nay-se/2609394/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.