Một ngày về nhà...
Trời mưa
Bạn thấy mình chợt vui, năng lượng tưng bừng đến lạ.
Và cũng một ngày về nhà
Trời nắng
Nhưng cảm tưởng như có hàng ngàn nỗi đau kìm nén giáng xuống đầu bạn.
Bạn khóc.
Và cũng không biết buồn vì lý do gì.
"Cô bé nhỏ của tôi ơi
Hôm nay em có khóc không vậy?
Là vì những người em yêu thương đang dần đi hết
Và họ đang bỏ em lại một mình nơi đây?
Cô bạn nhỏ xinh xắn của tôi ơi
Điều gì đã làm mắt em nhòe lệ vậy?
Có phải do đôi cánh tuyệt trần nay đã vấy bẩn
Hay vì tiếng vọng của em đang thoi thóp ở quãng đời này?
Bạn nhỏ hiểu chuyện ơi, bạn nhỏ ơi
Em lại khóc nữa rồi? Phải chứ?
Món quà em yêu thích nhất, giờ đã mất thật rồi
Còn em thì vẫn níu kéo
Tìm nó trong gió, tìm nó trong mây
Trong hơi thở của ánh binh minh và chiều tà... (*)
Chút bụi của cuộc đời, tan vào mây sa
Lệ nhòe mi em, cuốn theo làn khói
Đưa thân thể em lìa khỏi cõi đời
Ngọn nến vụt tắt"
Tôi có lẽ không có chất giọng trời sinh, nhưng lại được ban cho khả năng thẩm âm cùng bản năng tự điều chỉnh giọng hát tốt, thành ra cũng có thể coi là nghe lọt tai người.
Tôi đã phô bày giọng hát của tôi cho cả lớp, bằng một con đường không mấy suôn sẻ lắm.
Cơ mà dù không như tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ha-nay-se/2609392/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.