Ở bệnh viện, Hạ Liên đang thiu thiu ngủ. Chính Ly cũng đã xong việc với con mèo, nên anh khóa cửa nhà cô lại. Tiện thể thì anh cũng mang luôn con mèo về nhà anh để cho tiện “chăm sóc”. Hạt Dẻ sợ anh một phép. Anh nói gì nó nghe đó, không dám gầm gừ một tiếng, làm gì cũng khép nép khúm núm trông đến là tội.
Bốn giờ sáng rồi, giờ Chính Ly mới đi ngủ. Anh nhanh chóng đánh răng rồi leo lên giường. Hạt Dẻ bẽn lẽn đi theo. Nó cũng muốn được ngủ trên giường. Chính Ly vỗ vỗ ga giường ra hiệu cho nó lên, con mèo nhảy bổ lên ngực anh. Nó nằm cuộn tròn người lại, kêu “rừ rừ” rồi từ từ lim dim. Chính Ly nheo mắt nhìn nó chốc lát, xong anh cũng ngủ.
Đèn ngủ phòng Chính Ly sáng le lói, lúc mờ lúc tỏ. Nó lặng lẽ chiếu vào mặt hai người đàn ông đã say ngủ tự lúc nào. Hai người có lẽ đang có chung một giấc mơ, một giấc mơ về ai đó đang nở nụ cười tươi rói như ánh nắng ban mai. Một nụ cười đẹp, đẹp đến nỗi không thể miêu tả chỉ bằng những từ ngữ hoa mĩ nhất.
Chắc ngày mai Chính Ly sẽ xin nghỉ. Hôm nay đã là một ngày quá dài đối với anh, cả Hạ Liên và Hạt Dẻ rồi. Mai anh còn phải vào viện chăm Hạ Liên của anh nữa.
Hạt Dẻ lúc ngủ với Chính Ly ngoan hơn so với khi ngủ cùng Hạ Liên. Chắc có lẽ do Hạ Liên nuông chiều nó quá nên nó nhờn, quen thói. Còn với Chính Ly, một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bien-va-em/3499985/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.