Hạt Dẻ nghe thấy tiếng gọi, mắt nó sáng quắc, nhảy bổ ra chỗ anh. Dường như chưa tin tưởng lắm, nó nhìn anh một lúc rồi mới từ từ bước tới gần đĩa hạt.
Tuy vẫn còn một chút dè chừng, nhưng vì nó đang đói nên cũng nhanh chóng vồ lấy đĩa hạt ăn lấy ăn để.
Chính Ly nhìn nó chòng chọc, thầm nghĩ sao mà nó khác Hạ Liên thế. Cô hiền lành dịu dàng bao nhiêu thì nó quái tính, nghịch ngợm bấy nhiêu.
Cho đến khi nó ăn xong, quay đít lại với anh thì Chính Ly mới ngớ người ra. Thảo nào tính nó trái ngược với cô, ra là nó có hai cái “hòn” tròn tròn lủng là lủng lẳng ở đằng sau. Hạ Liên không “có” nên tính nết khác hoàn toàn là phải rồi.
Anh híp mắt lại, cười bất lực. Nhìn con mèo lắc qua lắc lại hai cái cục kia, anh chẳng biết nói gì hơn. Tại anh cứ tưởng Hạ Liên nuôi mèo cái, nên mới có sự hiểu lầm dở khóc dở cười này.
Anh cứ ngồi xổm nhìn nó rồi cười một lúc. Kể ra thì nó cũng đẹp mã đấy chứ, chỉ xấu mỗi cái mặt thôi.
Trần đời Chính Ly chưa thấy con mèo gì mà có nguyên cái cục mụn ruồi to đùng ngay mép, trông đã xấu lại còn bỉ ổi. Tướng tá kiểu này là chuyên gia ăn vụng đây chứ đâu.
Hạt Dẻ nhảy lên ghế sofa của nhà Hạ Liên, cào cào vào mấy vết đã rách sẵn từ trước. Có vẻ đây đã là thói quen của nó từ lâu. Chính Ly nhìn mấy vết cào trên ghế, thầm nghĩ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bien-va-em/3499984/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.