Hạ Liên sau khi ngủ một giấc ngủ đã đời, cô lờ mờ tỉnh dậy. Mới bảnh mắt ra, cô đã vớ ngay lấy cái điện thoại. Nhưng ngặt nỗi máy đã hết pin từ hôm qua rồi mà cô quên chưa sạc. Hạ Liên chán đời, vất máy sang một bên. Cô từ từ ngồi dậy. Cô dụi mắt, ngáp ngáp. Dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô ôm chiếc gối dài, rồi lại ngồi ngủ tiếp. Ngủ ngon lành mới sợ.
Chính Ly ngồi ngay cạnh giường nhìn thấy hết, anh không nhịn được cười. Anh che miệng cười khúc kha khúc khích, không dám cười to vì sợ cô tỉnh dậy.
Chính Ly nhanh tay chụp vài tấm ảnh dìm cảnh Hạ Liên ngồi ngủ gục trên gối ôm, để bao giờ có dịp anh sẽ đem ra trêu cô.
Thấy Hạ Liên ngủ say, anh cũng tính chợp mắt một chút. Hôm qua anh đã ngủ được mấy đâu.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, lúc Chính Ly lò dò tỉnh dậy thì cũng là lúc anh thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Hạ Liên. Cô vỗ nhẹ nhẹ vào vai cho anh tỉnh hẳn, rồi hỏi:
- Hôm nay anh lại đến ạ? Anh đến từ bao giờ thế?
Chính Ly dụi mắt, anh nói:
- Anh mới đến…em đói chưa? Ăn sáng đi, bánh với sữa anh để trên bàn đấy.
Hạ Liên gật gù, cô với tay khều túi bánh, chuẩn bị đưa lên miệng “nhằm” một cái thì mới sực nhớ ra: cô đã đánh răng đâu?
Hạ Liên gãi gãi má, thẹn thùng nói:
- Ờ…anh, anh dìu em xuống…đi vệ sinh cá nhân được không ạ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bien-va-em/3499986/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.