Làm việc đến trưa, bụng của Hạ Liên réo ọc ọc. Mọi người xuống căn tin ăn trưa đã gần hết, mà cô nàng thì vẫn chăm chú nhìn vào máy tính.
Hạo Tu với tay sang chỗ Hạ Liên, dán một mẩu giấy nhớ vào máy tính của cô. Mẩu giấy ghi:
“Tiền bối à, em biết là chị tham công tiếc việc. Nhưng làm ơn hãy để ý sức khỏe của mình một chút, cùng đi ăn trưa đi nào. ^^”
Hạ Liên thở dài, nhướn người lên cao, nói với Hạo Tu:
- Cậu cứ đi ăn trước đi, tôi sẽ ăn sau.
Hạo Tu chắp hai tay lại với nhau, giọng nài nỉ:
- Tiền bối, ăn chung với em đi mà. Em đói bụng quá trời nè!
- Thì cậu cứ ăn đi. Tí tôi mới ăn cơ.
Hạo Tu nghe thế thì thở dài thườn thượt. Bóng hồng của anh mãi chẳng chịu bật đèn xanh cho anh, làm anh tán tỉnh vô cùng khó khăn. Đã thế Hạ Liên còn ngốc xít, người khác thích người khác thì chỉ cần qua một ánh nhìn của họ nhìn với nhau là cô nhận ra ngay, thế mà người khác thích cô thì cô giống như kẻ ngố, chẳng hay biết gì cả.
Có khi Hạ Liên phải thích một người nào đó thì mới hiểu được cảm giác khổ sở của Hạo Tu và cảm giác mong chờ, nhung nhớ của Chính Ly.
Hạo Tu lết xác xuống dưới căn tin, nhá tạm vài thìa cơm rồi vội vội vàng vàng mua cốc sữa với chiếc sandwich đem lên cho Hạ Liên, sợ cô bị đói tụt huyết áp.
Vừa lên được đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bien-va-em/3499970/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.