Ồ ra cái thứ dìu dịu này là cacao, nó có vị gần giống với sữa milo nhưng cái này đằm hơn, đọng vị hơn nhiều chứ nếu không em đã không ngạc nhiên đến vậy. Còn cái gọi kia chắc lại do nó tự thích thú đặt ra thôi chứ chẳng có gì độc quyền cả. Ngó sang bên cốc Trinh là cốc cà phê sữa với tên gọi capuchino thì phải, thi thoảng em cũng thấy vài khung hình trên mạng những chưa biết vị sao. Có lẽ lần sau khi đến đây em sẽ gọi loại đó để thử, à thêm ột cốc cacao này nữa chứ.
Uống mấy loại cà phê sữa thì khi uống hạ cốc xuống, bọt trắng sẽ tạo nên cái ria mép của người uống, nhìn Trinh chẳng khác gì ông cụ non cả. Lấy gương soi Trinh cười thích thú rồi vuốt bộ râu trong không khí rồi ho cách điệu:
- Hụ hụ hụ! Nhìn tao giống nghệ sĩ không?
Vỗ tay tán thưởng nhiệt tình chứ nhìn nó không khác gì mấy người nữ giả nam trong truyền hình cả, ai nhìn cũng phán đoán được luôn mà không sao nhân vật nam chính mãi không nhận ra, đầy giả tạo. Xong vẫn điệu bộ ông cụ non nó tiếp lời:
- Để không phụ sự kì vọng vào đôi mắt nhìn người. Ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem.
Xong bỏ lại cái vẻ mặt ngơ ngác nó chạy biến đi đâu đó. Một lát sau trên tay nó là cây đàn ghita nhỏ em vừa thấy trên bàn. Vội vàng cản nó lại không với cái tính cách của nó không đứt dây cũng vỡ đôi cây đàn cũng chẳng lạ, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925144/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.