Hèn gì vừa nãy từ nhà lên nhà Trinh có đoạn đang đi tất cả xe dừng lại, lách mãi mới qua được mà xe hai bên cánh trái với phải nó lao vào nhìn muốn ná thở luôn. Còn có người chửi em đi ngu nữa. Hức! Lần đầu đi xe còn phải nhìn đường, thời gian đâu mà nhìn đèn đỏ. Quay lại bảo Trinh:
- Ê tý nữa đèn đỏ nhớ bảo tao nhá.
Và rồi đáp lại kì vọng của em vào nó, nó hỏi lại câu thật sự vãi chưởng:
- Sao lại bảo mày?
Ơ thế không bảo tao chả nhẽ bảo với người đi đường à. Đang đi để ý đường sao biết đèn đỏ mà dừng được, à hình như bình thường đi xe với mẹ là toàn mẹ tự dừng chứ có bắt mình kêu đâu, chắc là người điều khiển phải để ý, đành đánh trống lảng vậy:
- Tại người mày thơm, mày bảo tao để quay lại ngửi tý.
Nó cười đánh nhẹ phát vào vai kèm theo "đồ khùng!".
Hờ khùng cũng đưọc còn hơn tý nữa nhập viện, càng thề chết không thể nói ra là không biết đi xe.
Được một khúc nó vỗ vai:
- Đèn đỏ kìa mày.
"Kít!". Giật bắn mình sau câu nói không đầu không cuối kia theo phản xạ tự nhiên bóp thật mạnh tay, phanh hơi gấp nên người xô về phía trước, và các bác cũng biết cái gì va chạm rồi đấy. Đang xuýt xoa có xe ngang bên cạnh quát:
- Mày muốn chết à con?
Giờ mới để ý, sao đèn đỏ mà mấy xe bên cạnh vẫn đi vậy. Trinh lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925148/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.