Sáng hôm sau coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đối với diễn viên chuyên nghiệp luôn lén giấu quỹ đen thì chuyện này là chuyện nhỏ. Hôm nay là chủ nhật nên học sinh được nghỉ, đến đúng giờ lên trông cho mẹ đi chợ thì tung tăng đi lên thôi, lời khuyên chân thành khi gây ra lỗi lầm thì càng phải tăng động hơn, sợ sệt chỉ cố chứng minh mọi việc do mình làm thôi.
Ấy thế mà khi vừa bước chân vào căn nhà thân thương mẹ véo tai gập lôi một mạch đến chiếc xe cà tàng đã được dựng lên rồi. Câu hỏi của mẹ như có tiếng vọng vang thẳng vào tâm trí của đứa trẻ
- Xe này bị làm sao đây?
Mặc dù em đã giải thích trong tuyệt vọng rằng là "con không biết, hôm qua đắp chăn ngủ sớm hay đưa ra giả thuyết là xe đổ, hôm qua đang ngủ có tiếng cái gì to lắm" nhưng khi mẹ chỉ vào mấy cây cỏ vướng lại ở yếm thì biết mạng sống mình bị đe dọa rồi. Chẳng có cái gì tự đổ mà vướng mấy cái màu xanh tự nhiên đó trong xe cả. Quyết định im lặng là vàng, mọi lời nói hiện tại trong lúc căng thẳng sẽ là bằng chứng chống lại mình trước tòa, ấy vậy ngày hôm đó nhà đóng cửa quán nguyên một ngày chỉ để đập em. Hức mẹ ác độc. Soi gương bàn tay năm ngón in chính giữa má nổi phết.
Đến thứ hai nhìn bộ dạng em Trinh cười ha hả, má sưng húp, tay lại quấn băng y như mấy tuần trước. Bụp miệng lại che đi cái điệu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925142/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.