Buổi tối, có lẽ chuyện bên căn cứ không giải quyết nhanh được nên Lệ Nam Hành không quay lại bệnh viện.
Sau khi mua cơm giúp Quý Noãn và anh Mặc xong, Phong Lăng ngồi một mình trong phòng nghỉ của bệnh viện.
Trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, cô mở ra xem thì là người bên Boston gửi tới.
Từ sau khi rời khỏi Boston, cô chưa hề liên lạc với người bên võ quán. Không phải cô đối xử với người khác quá lạnh nhạt mà là cô vẫn luôn như vậy, rời đi thì cũng đã rời đi rồi. Cô chưa từng quá đề cao bản thân, cô không thấy mình tốt chỗ nào, cũng không nghĩ rằng mình sẽ được người khác nhớ đến.
Huấn luyện viên trưởng nhắn tin hỏi cô gần đây thế nào, sao không có chút tin tức nào hết. Ngày thường, ông chủ gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không trả lời, cho dù trả lời cũng chỉ là nhắn qua loa một câu "Vẫn ổn".
Còn Trần Bắc Khuynh gọi điện thoại cho cô mấy lần nhưng cô không bắt máy, sau đó anh ta lập tức đổi thành gửi tin nhắn cho cô.
Tính ra, gần như cứ cách hai ba ngày Trần Bắc Khuynh lại gửi một tin cho cô, cũng không quá làm phiền, anh ta không nói nhiều, chỉ hỏi gần đây cô thế nào, nếu có thời gian thì anh ta sẽ đến Los Angeles gặp cô.
Nhìn thấy những tin nhắn mà họ gửi tới, cô lại nhớ lại tất cả mọi thứ mà Lệ Nam Hành đã làm với mình trong những năm qua.
Có lẽ vì vừa tận mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137832/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.