Hoắc Chấn Diệp về nhà một chuyến. Chuyển cả xe đồ tới đây. Ngoại trừ quần áo các mùa, hắn còn mang theo cháo cùng đồ ăn mà thím Lưu làm riêng cho “Bạch lão phu nhân”, thông gia tương lai. Cà tím nhồi cua, lõi măng chua cay, còn có cả một lọ lưỡi vịt chua. Cùng món cà tím nhồi cua cực kỳ tốn công, Hoắc Chấn Diệp ôm lấy thím Lưu: “Cảm ơn thím Lưu nhé.” “Thông gia mà, muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi làm cho cậu.” Thím Lưu cười híp mắt, bảo người mang những thứ này lên xe. Hoắc Chấn Diệp vừa mới định lái xe đi, chợt nhớ ra gì đó, chạy tọt thẳng lên phòng tắm trên lầu, mở tủ trong phòng tắm, đứng súc miệng trước gương. Cái chai xanh thẫm mà hắn đang cầm là hàng của Pháp, hương bạc hà, không hề cay lưỡi, chắc chắn Bạch Chuẩn sẽ thích. Lái xe đi ngang công ty bách hóa, Hoắc Chấn Diệp vào chọn một chiếc hộp nhạc làm quà cho “con gái”. A Tú cầm chiếc hộp xinh đẹp mở ra sẽ phát nhạc, trong nắp khảm bức tranh sứ, còn có người sử nhỏ chuyển động xoay tròn theo điệu nhạc. Cô cực kỳ thích thú. Cô cẩn thận mở ra rồi lại đóng vào. A Tú ghé sát tai vào nắp hộp, nghe bên trong có tiếng âm nhạc hay không. Đóng nắp thì không kêu nhưng mở ra lại kêu. A Tú nghịch chiếc hộp kia mãi chẳng dừng, Bạch Chuẩn ngồi bên cạnh nhìn, Hoắc Chấn Diệp thử hỏi dò cậu: “Cậu cũng muốn có một cái à?” “Không muốn.” Vậy chắc là muốn rồi, tính khó chịu của người này đã ăn vào trong xương, nói gì cũng thích nói ngược. “Vậy tôi tìm người ở Pháp đặt làm một cái cho cậu nhé? Bên trong có hai người nhỏ, một người là cậu, một người là tôi, cậu muốn nghe bản nhạc nào?” Hoắc Chấn Diệp vừa nghĩ vừa cười, hai người nhỏ, một người mặc đồ Âu, một người mặc áo dài, đợi khi nào hai người họ già sẽ mở ra nghe lại Trong mắt Bạch Chuẩn thấp thoáng nét cười, nhưng cậu vẫn không nói gì. Nét cười ấy như tuyết tháng hai vừa mảnh vừa nhẹ, chưa chạm đất đã tan đi, cậu lạnh lùng nói: “Trò trẻ con.” Cậu chẳng thèm chơi nó đâu. Ngẩng đầu lên nhìn thấy trên bàn còn đặt một chai sứ màu lục, Hoắc Chấn Diệp cố ý đặt cái chai này ở nơi bắt mắt nhất. Quả nhiên Bạch Chuẩn tò mò, cậu cầm chai lên lắc lắc: “Đây là gì thế? Rượu à?” Hoắc Chấn Diệp tỉnh bơ: “Không phải rượu, cậu có muốn nếm thử không?” Bạch Chuẩn mở nắp chai, ngửi được mùi bạc hà thơm, cậu vừa định uống, đã bị Hoắc Chấn Diệp cướp lấy: “Không phải nếm kiểu đó.” Hắn nhấp một ngụm, cuốn trong đầu lưỡi rồi nhổ ra ngoài sân. Sau đó đẩy Bạch Chuẩn vào phòng. A Tú cầm hộp nhạc, cúi đầu nhìn trong hộp chỉ có một cô bé cô đơn, trái tim vui vẻ chợt chùng xuống, đầu ngón tay gảy gảy chiếc ô kiểu Tây mà người sứ cầm. Nghĩ tới gì đó, cô lại vui lên, ôm chiếc hộp chạy đi cho Tiểu Yến xem, chắc chắn Tiểu Yến chưa từng nhìn thấy thứ này! Quả nhiên Tiểu Yến chưa từng nhìn thấy, cô bé liên tục khen ngợi, còn hỏi A Tú: “Em có thể chạm vào không?” A Tú gật đầu thì Tiểu Yến mới dám đưa một ngón tay ra, sợ rằng sẽ làm hỏng chiếc hộp âm nhạc quý báu này. Cô bé vươn tay sờ sờ lên bức tranh sứ ở nắp hộp. Âm nhạc vang lên thánh thót, A Tú nhìn cô gái người sứ chuyển động từng vòng, trong lòng thoáng cảm thấy bọn họ thật giống nhau. Cô gái làm từ sứ, còn A Tú làm từ giấy. Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ này, chợt nghe thấy một giọng khẽ gọi cô: “A Tú.” A Tú ngẩng đầu lên, Hứa Ngạn Văn đứng trong ngõ dài, anh ta gầy đi rất nhiều nhưng gương mặt vẫn tươi cười như trước đây. Anh ta cười lên không giống như Hoắc tiên sinh, hay cậu chủ của mình. Khi Hoắc tiên sinh nhìn cậu chủ nhà cô, cũng cười y như thế. Trong mắt như chứa đựng cả hồ nước, nước vừa mềm mại vừa ấm áp, cho dù có rơi vào bên trong cũng không khiến người khác sợ hãi. Hứa Ngạn Văn ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm đều nhớ mong A Tú. Bản thân anh ta cũng cảm thấy lạ, anh ta và A Tú gặp nhau không quá năm lần, vậy mà anh ta chẳng thể nào từ bỏ được cô. A Tú đứng dậy, kim sắt quẹt qua lá đồng hộp nhạc đặt trong góc tường lại ngân lên khe khẽ. Hứa Ngạn Văn bước tới trước thêm một bước: “A Tú còn giận tôi không?” A Tú nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, chỉ cần không quăng cô vào trong nước thật thì cô cũng không giận thế đâu. Thấy cô lắc đầu, trái tim treo lơ lửng của Hứa Ngạn Văn cuối cùng cũng về đúng vị trí. Anh ta thả lỏng mày, không nhịn được bật cười, đưa mấy quyển truyện có tranh minh họa mà mấy ngày nay anh ta đã mua cho cô. “Cái này là tôi mua, tôi nghĩ có lẽ em cũng sẽ thích.” Anh ta không thể gặp A Tú nên chỉ đành chạy tới hiệu sách, nhìn thấy thứ mà cảm thấy A Tú sẽ thích bèn mua cho cô. A Tú cũng biết mua đồ thì phải cần tiền, Cô ấn ấn vào người Hứa Ngạn Văn, bảo anh ta đứng yên không được đi đâu. Cô không cho anh ta cử động, đương nhiên anh ta sẽ không cử động. A Tú xoay người chạy vào trong nhà, tất cả người giấy trong phòng ngủ đều ngước mắt lên nhìn trời. A Tú nhìn bọn chúng, hỏi chủ nhân đang ở đâu? Người giấy đồng loạt cúi đầu xuống, nhao nhao không biết, không biết. Chỉ có hoàng tước duỗi cánh, chủ nhân đang ở trong phòng của cậu. A Tú vừa mới bước tới trước cửa phòng, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vang rất khẽ. Cô gõ cửa “cốc cốc”, qua một lúc lâu Hoắc Chấn Diệp mới ra mở cửa. Hơi thở chưa ổn định, hắn lau khóe môi hỏi cô: “Có chuyện gì?” Khi hắn nói chuyện, trên người đều là mùi bạc hà. A Tú viết chữ tiền, cô muốn tiêu tiền, Hoắc Chấn Diệp lấy ví tiền ra nhét thẳng vào tay A Tú: “Tự lấy đi.” Nói xong lại đóng cửa. A Tú cầm ví tiền chạy ra ngoài, đưa vài tờ cho Hứa Ngạn Văn. Hứa Ngạn Văn cầm tiềm mà cười khổ. Trong lòng anh ta biết rõ, A Tú không hiểu gì hết, nhưng cái không hiểu này lại khiến cho anh ta khó lòng dứt bỏ. Anh ta bóp giấy tiền, ủ rũ quay đi. Đi được một nửa, lại quay đầu nhìn, A Tú vẫn còn đứng ở nhạc, hộp nhạc đang kêu lanh lảnh, cô gái bằng sứ trong chiếc hộp nhạc gỗ cũng xoay tròn theo. Hứa Ngạn Văn cố lấy can đảm: “Tôi có thể tới tìm em nữa không?” A Tú gật đầu. Niềm vui thuần khiết bao trọn lấy A Tú, lần đầu tiên cô vẫy tay chào tạm biệt với Hứa Ngạn Văn. *** Diễn viên của Công ty Điện ảnh Tinh Quang đều đứng trên khoảng đất trống bên ngoài phim trường, nam diễn viên đứng một góc, nữ diễn viên đứng một góc, có người mặc đồ cổ trang, có người mặc sườn xám hiện đại. Một diễn viên ăn mặc như vũ nữ hỏi: “Tại sao Giám đốc Quách lại nghĩ ra phải làm những thứ này vậy nhỉ?” Trên bãi đất trống bày một đàn hương, dâng gà quay, vịt quay và rượu nhạt. Tối đến trước khi khai công, Giám đốc Quách bảo tất cả mọi người tới thắp hương bái Thần. Một diễn viên khác ngáp dài, quay từ sáng tới bây giờ, đêm cũng không cho người ta nghỉ ngơi tử tế: “Ai mà biết, chắc vắt cổ chày ra nước lại lên cơn rồi.” Rất nhiều diễn viên đều ngấm ngầm gọi Giám đốc Quách là vắt cổ chày ra nước, không thì cũng gọi quỷ keo kiệt, dù sao cũng không dùng lời tốt đẹp khi nhắc tới ông ta. Giám đốc Quách chỉ có một điểm tốt duy nhất là không mê gái, cũng không cho phép diễn viên trong công ty yêu đương. Nếu như dạo diễn dám tỏ ý gì với nữ diễn viên sẽ bị phạt tiền. Không gì có thể ảnh hưởng tới việc làm ăn của công ty. Những diễn viên khác bàn tán xôn xao, đều không biết tại sao cái người vắt cổ chày ra nước này lại bỏ tiền ra bái tế Thần. Chỉ có mấy diễn viên đóng “Hoa trong sương” là xúm lại gần nhau. Diễn viên nữ chính Tiêu Ngọc Phương mặc bộ sườn xám trong cảnh quay treo cổ cuối cùng, khoác áo choàng đứng ở trong góc nhìn Giám đốc Quách bái Thần xong lại đốt thêm vàng mã. Ánh lửa chiếu lên mặt ông ta khiến cô co rúm. Cô gái đóng vai chị em tốt của cô trong phim cũng ghé lại đây, nhỏ giọng hỏi: “Chị Phương Phương, em sợ lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ.” Ban ngày hai người đã nghe hết cuộc đối thoại của Hoắc tiên sinh và Giám đốc Quách, sợ tới mức tay chân mềm nhũn ra. Tiểu Mai nắm lấy tay Tiêu Ngọc Phương khóc lóc: “Em… em nhìn thấy rồi, chị có nhìn thấy không?” Tiêu Ngọc Phương cắn răng phủ nhận, đương nhiên là cô nhìn thấy. Cảnh quay khi ấy cô đang ngồi đối diện gương, cô đã liếc mắt thấy một gương mặt trong đó. Khi ấy cô cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng khi quay phim có diễn viên ở tổ khác không cẩn thận bước qua nên mới quay được mà thôi. Tiêu Ngọc Phương nắm chặt lấy tay Tiểu Mai, an ủi cô: “Đừng sợ, Giám đốc Quách đang đốt hết rồi mà, ông chủ Hoắc còn mời cả cao nhân tới đây, nhất định là sẽ không sao.” Các cô đều ký hợp đồng dài hạn với Công ty Điện ảnh Tinh Quang, cho dù có sợ đi nữa cũng phải quay xong phim, nếu không, chẳng những không nhận được tiền lương mà còn phải đền tiền vi phạm hợp đồng. Tiểu Mai lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Chị Phương Phương, hay là đừng quay cảnh này nữa, chị nói với đạo diễn sửa lại cảnh quay. Chị là diễn viên hạng nhất, chị nói chuyện chắc chắn đạo diễn sẽ suy nghĩ.” Nhìn thấy Tiểu Mai sợ hãi tới mức run rẩy, ngược lại Tiêu Ngọc Phương bình tĩnh hơn: “Chỉ là một cảnh thôi mà, nhịn một lát là quay xong. Chị còn không sợ, em sợ cái gì.” Diễn viên của Công ty Điện ảnh Tinh Quang có phân cấp, cấp bậc khác nhau sẽ nhận được mức lương khác nhau, đãi ngộ khu ký túc diễn viên cũng khác biệt. Giám đốc Quách nói rằng đây là cơ chế giải thưởng, muốn ở phòng rộng thì phải cố gắng mà diễn, tranh làm diễn viên chính, quay một bộ phim có sức ảnh hưởng thì có thể thăng cấp đãi ngộ cá nhân. Nam chính Văn Dã của “Hoa trong sương” đi tới đây an ủi Tiểu Mai: “Đừng sợ, chuyện này có gì lạ đâu.” Anh ta là diễn viên tương đối có tiếng của công ty, vốn dĩ ở trong đoàn kịch nói nhưng lại được Giám đốc Quách mời cả đoàn tới đây, đã quay mấy bộ phim liền rồi, bộ nào cũng đóng nam chính. Nam chính nữ chính đều không sợ, Tiểu Mai mới dần nín khóc, cô nắm lấy tay Tiêu Ngọc Phương: “Vậy thì em ngồi ở đây đợi chị Ngọc Phương, quay xong cảnh này chúng ta cùng đi ăn đêm, em sẽ ra ngoài mua bánh trôi rượu nếp.” Văn Dã nhìn Tiểu Mai cười, anh ta đã trang điểm, mày rậm mắt đen, cười lên khiến Tiểu Mai đỏ cả mặt: “Chỉ có phần của chị Phương Phương nhà em thôi à, của anh thì sao?” Tiểu Mai cũng cười: “Em nhớ anh Văn thích ăn đậu hũ muối, bỏ nhiều tôm và không cho hành.” Giám đốc Quách đốt nhang xong, bảo các diễn viên cầm lấy vái. Thắp nhang rồi dạy bảo các diễn viên: “Có vấn đề gì công ty đều có thể nghĩ cách giải quyết. Mọi người phải cố gắng quay phim, tranh làm diễn viên chính.” Mấy tổ kịch tản ra các khu quay. “Hoa trong sương” chỉ còn cảnh quay cuối, được sắp xếp trong khu nhỏ nhất, bật đèn sáng choang. Đạo diễn của cảnh này đang quay ở một tổ khác, để lại một trợ lý phụ trách. Dù sao cảnh này cũng đã từng quay rồi, bổ sung lại là được. Cũng chỉ có ba bốn nhân viên và nam nữ chính, ngay cả Tiểu Mai cũng sang tổ khác diễn vai con gái rồi. Tiêu Ngọc Phương đi tới giữa bối cảnh, dây thừng và ghế đã chuẩn bị sẵn. Cô len lén nhìn bàn trang điểm làm bằng giấy, khẽ chào hỏi: “Xin lỗi, đợi quay xong cảnh này tôi sẽ đốt cho cô.” Nhân viên cầm bảng lên, Tiêu Ngọc Phương đứng giữa bối cảnh khẽ cúi đầu, cảm xúc dâng trào, nước mắt ướt đôi mi dài. “Quay!” Tiêu Ngọc Phương diễn vai vũ nữ nằm trên đất khóc lóc, khóc than cuộc đời không công bằng với cô. Văn Dã đứng bên cạnh đạo diễn xem cô diễn, nhận thấy cảm xúc của cô ngày càng đúng chỗ, còn tốt hơn lần quay trước. Văn Dã gật đầu khen ngợi. Tiêu Ngọc Phương đã diễn tới cảnh nữ chính không còn hy vọng, bước lên trên ghế, hai tay nắm chặt dây thừng, nhìn gương và rơi giọt nước mặt cuối cùng. Tiêu Ngọc Phương dừng động tác, nhân viên công tác chạy tới đeo dây thừng hai bên nách cô để giữ chặt cô từ bên trên, quay cảnh đặc tả chân là có thể kết thúc công việc. Bỗng nhiên, chiếc bàn trang điểm bằng giấy tự dưng bốc cháy. Tất cả mọi người đều ngây ra, Tiểu Ngọc Pương hoảng hốt hét lên, không cẩn thận đá đổ ghế, cả người vùng vẫy trong không trung nhưng người lại bị kéo lên cao. Văn Dã nhào lên ôm lấy mắt cá chân cô nhưng Tiêu Ngọc Phương lại rơi từ trên không xuống, ngã dưới đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]