Tiêu Ngọc Phương ngã từ trên cao xuống, cô vô cùng sợ hãi, cứ cảm thấy có thứ gì đó kéo lấy nửa người dưới mình giữa không trung. Khi rơi xuống Văn Dã vội đỡ lấy cô, hai người cùng ngã ngồi ra đất.
Tiếp đất rồi Văn Dã nhanh chóng đứng dậy, bế cô ra khỏi khu bối cảnh.
Tiêu Ngọc Phương xoay người nhìn, thấy bối cảnh đã cháy mất một nửa, máy móc dây điện nổ lép bép tia lửa màu trắng, những đạo cụ bằng giấy chưa cháy hết bốc lên từng đốm lửa màu xanh lục.
Không biết ai la toáng lên: “Ma trơi! Ma trơi!”
Tiêu Ngọc Phương ôm chặt cổ Văn Dã, sợ tới mức quên mất cả khóc. Văn Dã bế cô tới nơi an toàn thì buông xuống, hỏi cô: “Em sao rồi? Tay chân vẫn cử động được chứ?”
Tiêu Ngọc Phương tái cả mặt, cả người không ngừng run rẩy. Văn Dã nắm chặt lấy tay cô: “Nào, nhìn vào mắt anh, cử động tay trái đi.”
Tiêu Ngọc Phương run run môi, lát sau mới nói được một câu: “Tay nào là tay trái?”
Văn Dã thoáng bật cười rồi vội vàng ho khan, nắm tay Tiêu Ngọc Phương, xoa cổ tay cô: “Đau không?”
Tiêu Ngọc Phương lắc đầu, sau đó là chân, chân cũng không sao.
Vì thế Văn Dã đỡ lấy tay cô: “Dùng sức đứng dậy.”
Tiêu Ngọc Phương đứng dậy, cô ngã từ nơi cao xuống mà không bị sao cả, ngay đến chút trầy xước cũng chả có.
Văn Dã thở phào: “Không sao là tốt rồi.” Anh ta còn cười giỡn: “Còn nhớ cảm giác hết hồn ban nãy không? Khi con người sợ hãi cùng cực, sẽ không phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652177/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.