A Sinh và Trần sư huynh lại chui xuống dưới bàn thờ, Trần Thọ cũng lấy một miếng bánh. Nơi này không có nước, chỉ có thể nuốt bánh khô, anh ta đã bị đói cả ngày. Mỗi ngày chỉ có một miếng bánh, bây giờ lại thêm A Sinh nữa nên càng được ăn ít hơn.
Cho nên Trần Thọ mới không dám dẫn hai người kia đến đây.
Cũng không biết bánh này đã được đặt ở đây bao lâu, cứng như đá vậy. Trần Thọ cố gắng cắn một miếng, ngậm trong miệng.
Trần Thọ muốn ngậm bánh trong miệng cho mềm ra rồi mới nhai. Nhưng miệng lưỡi anh ta đều khô khốc, ngay cả nước bọt cũng không còn, đành nhai khô thành bột và nuốt từ từ.
A Sinh thấy vậy, vội vã lấy bình nước trúc trên người ra. “Đây, sư huynh uống đi.”
Trần Thọ nhìn thấy nước, trong miệng vô thức tiết chút nước bọt. Anh ta không vội uống ngay mà hỏi: “Nước này lấy ở đâu?”
“Lấy trong ruột trúc, là nước sạch, không phải nước ao đâu.”
Còn chưa hỏi xong, Trần Thọ đã giơ bình nước lên uống hai ngụm. Tuy vẫn chưa giải khát, nhưng anh ta vẫn đóng nắp bình và đứng dậy, nói: “Giữ lại. Chúng ta để dành uống từ từ.”
“Sư huynh, những ngày qua anh sống bằng cách nào thế?”
A Sinh vừa hỏi xong thì bị Trần Thọ bịt miệng. Anh ta lắc đầu với cậu trong bóng tối.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần. Lúc bọn họ chạy ra khỏi rạp hát, trên đường cũng không còn “người” nữa. Nhà nhà đóng chặt cửa, nhường đường vắng lại cho quái vật bắt “gà” ăn.
Quái vật dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652155/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.