Trần Thọ khôn khéo, Hoắc Chấn Diệp còn tinh ranh hơn. A Sinh đương nhiên tin tưởng Trần Thọ, nhưng Hoắc Chấn Diệp thì không.
Trần Thọ vừa tới đã cắm mặt vào làm việc, chặt trúc, cắt cỏ lau, bận từ trong ra ngoài, lúc nghỉ ngơi chỉ hỏi Bạch Chuẩn một câu: “Bây giờ Thất gia có thể dẫn những… những sư huynh đệ kia ra ngoài không.”
“Không dẫn ra được.” Vẫn là giọng điệu lạnh lùng lười biếng kia, cậu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Thọ.
Bạch Chuẩn nói xong, sắc mặt Trần Thọ tái mét. Anh ta ngồi ngây ra rất lâu, sau đó thỉnh thoảng còn liếc vali đồ ăn.
Hoắc Chấn Diệp nướng cành trúc trên tay, đợi khi Trần Thọ và A Sinh ra ngoài làm việc, hắn giấu ngay đồ ăn trong vali xuống dưới bàn thờ thần rồi xếp đá vào trong vali.
Bạch Chuẩn ngồi bên cạnh làm khung trúc, nhìn hắn chơi trò khôn ranh.
Hoắc Chấn Diệp quăng đá vào trong vali và nói: “Việc tôi làm gọi là phòng tiểu nhân không phòng quân tử.” Nếu như Trần Thọ nổi ý xấu, anh ta sẽ trộm một vali đá.
Trần Thọ quả thực có ý xấu, nếu như anh ta nghĩ để lại cho bọn họ một chút cũng sẽ không xách cả vali đi.
A Sinh đứng trước mặt giỏ trúc, ngực cậu ta phập phồng, mặt căng đỏ bừng: “Để tôi tìm anh ta! Tôi đi tìm anh ta!” Nói xong còn dùng mu bàn tay lau nước mắt, tại sao đến cả Trần sư huynh cũng như vậy.
Hoắc Chấn Diệp cản cậu ta lại: “Cậu biết anh ta nói thật hay giả không? Tìm được anh ta rồi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652156/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.