Tôn tiên nương cũng đã hơn sáu mươi tuổi, mỗi lần gọi người dưới đó lên đều hao tổn tinh thần, không phải là khách sộp thì không mời được bà ta. Bà ta nhìn thấy nhiều tiền nên mới giúp Tô Nhân gọi ma tới, cũng không biết làm sai ở đâu mà con ma kia nổi cơn tam bành hất tung cả bàn ghế của bà ta lên.
Tôn tiên nương vác cái thân già đâu thể chống lại sức ép như vậy, bà ta nằm trên giường cả ngày không dậy nổi.
Vài tiếng gõ cửa khẽ khàng vọng tới, Tôn tiên nương nằm im không lên tiếng.
“Tôn tiên nương có ở đó không?”
Cái giọng nhỏ nhẹ này vừa nghe đã biết ngay chính là con dê béo kia. Tôn tiên nương chống người bò dậy mở cửa ra một khe nhỏ. Nhìn thấy cô gái ủ rũ đứng ngoài cửa.
Bà ta mở miệng đuổi: “Đi đi, đi mau đi, tôi không nhận việc từ cô nữa.”
Tô Nhân không nói gì, mở túi xách ra để lộ từng xấp tiền bên trong.
Lúc này Tôn tiên nương mới đánh giá lại cô ta. Lần đầu con nhóc này tới đây còn hoang mang lo sợ, hôm nay lại như biến thành một người khác. Tôn tiên nương chép miệng đổi giọng: “Vào đi.”
Tô Nhân ngồi xuống ghế: “Gọi Chiêm Thiếu Đường lên đây, tôi có đồ muốn đốt cho anh ta.“
Tôn tiên nương liếc Tôn Nhân: “Thứ gì? Đừng ghẹo bà già này nữa, ngày hôm qua làm ầm một trận tới bây giờ đầu tôi còn chóng mắt còn hoa đây này.”
Những bà hỏi gạo trước giờ chỉ có họ, gọi bọn họ là “Tiên Nương” với ý tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652145/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.