Bạch Chuẩn còn chưa cất lời, Hoắc Chấn Diệp đã nghi hoặc: “Làm sao cậu biết là người giấy mặc quần áo cho cô ấy? Cậu trông thấy à?”
Rõ ràng đêm qua Bạch Chuẩn đang bận siêu độ cho đứa bé gái kia. Dương thọ của nó chưa hết nhưng lại bị vợ bé của cha mình hại chết, cho nên oán khí rất nặng, không chịu ra đi.
Bạch Chuẩn phải tốn khá nhiều tinh lực mới tiễn được cô bé, xong xuôi cậu thở dài bảo: “Trẻ con đúng là thật phiền phức!”
Nó là một bé gái, khóc thút thít vô cùng đáng thương. Nước mắt vừa chảy khỏi vành mắt lập tức hóa thành sương mù, khiến cho khoảng sân nhà trong phút chốc trở nên trắng xóa.
Mặc dù mệnh hương của Bạch Chuẩn càng ngày càng dài, nhưng cậu vẫn nên nhận một đồ đệ. Năm ấy lúc sư phụ thu nhận cậu, ông đã hơn ba mươi tuổi. Sau đó ông cũng chỉ sống thêm được chừng mười năm, mới năm mươi tuổi đã qua đời.
Sư huynh thì càng không cần đề cập tới, vốn dĩ không sống được lâu, lại đi lầm đường hết lần này đến lần khác.
Bạch Chuẩn vô cùng phiền lòng. Cậu vừa ghét trẻ nít, vừa không thể không nhận đồ đệ, hơn nữa còn phải là người có số mệnh thiếu khuyết, bát tự sát tinh nặng.
Ban đêm Bạch Chuẩn nằm trên giường lò xo nhắm mắt thở nhịp nhàng, nghe thấy tiếng động sột soạt bên kia bức tường. Đã thế tiếng động còn càng lúc càng vang, âm thanh càng lúc càng khó nén xuống.
Đương nhiên là cậu biết Hoắc Chấn Diệp đang làm gì. Nghe tiếng thở dốc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652146/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.