Đào Vịnh Hoa kéo Tô Nhân rời khỏi. Vừa đi còn vừa quở mắng: “Nhân Nhân, bà ta là lừa đảo, đừng để bà ta lừa nữa.”
Cái gì mà có ma ám trên người, còn rắc gạo rồi giả nam không ra nam nữ không ra nữ, đều là vở kịch lừa người cả.
Tô Nhân không nói được một lời, ngơ ngác đi theo bóng dáng Đào Vịnh Hoa như cái bóng nhạt màu. Cô ta nhìn chằm chằm sau lưng Đào Vịnh Hoa, thầm nghĩ tại sao cô lại may mắn đến vậy?
Đào Vịnh Hoa dẫn Tô Nhân về tới nhà, Tô Nhân bèn quay về phòng mình.
Cô ta nhắm mắt, ngồi trên chiếc giường hỉ, khắp trời đất đều là màu đỏ, ngoài phòng chiêng trống ồn ào, chỉ một lát nữa thôi sẽ có người tới mời cô ta ra ngoài bái đường.
Nhưng hôm nay người vào không phải là người hầu, mà chính là người đàn ông kia. Gương mặt trắng xanh và hung ác của gã ép sát gần Tô Nhân: “Cô dám lừa tôi! Cô dám lừa tôi!”
Căn phòng lập tức cuộn gió lớn, mỗi lần Tô Nhân đều rúc vào trong góc, chịu đựng đợi qua giấc mộng này cho tới khi trời sáng là được.
Nhưng lần này cô ta không làm thế mà xốc khăn voan đỏ lên, nhìn chằm chằm người đàn ông: “Tôi cũng đã dùng nước Quan Âm lên người, anh chạm vào tôi thử xem!”
Bàn tay người đàn ông như bị lửa thiêu đốt, lòng bàn tay đều là bọt nước, gã đang định vung tay tát vào mặt Tô Nhân, nhưng nghe thấy câu kia, gã lại rụt tay về.
Nhưng gã cười lạnh một tiếng, đôi mắt lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652144/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.