…
“Sao thế? Hoắc thiếu gia, cậu có nhìn thấy gì không vậy?” Đầu Bự đỡ thùng gỗ hộ Hoắc Chấn Diệp, ngửa đầu lên hỏi.
“Không thấy gì hết.” Hoắc Chấn Diệp nhảy hai ba bước xuống, phủi bụi trên tay rồi hỏi: “Phạm nhân bị điên thì sao? Gã có khai gì không?
“Hoắc thiếu gia, đây là vùng tô giới của Nhật, chúng ta có thể xem xét hiện trường vụ án nhưng không thể thẩm vấn phạm nhân được.” Nếu không phải lúc ấy vụ án bắt cóc Tống Minh Kiệt bị làm rùm beng trên mặt báo, chưa chắc bọn họ đã được thông báo tới đây nhanh như vậy đâu.
Đầu Bự đột nhiên hỏi: “Chúng ta có cần đi báo cho ông bà Tống biết, hung thủ giết hại con trai của hai người đã chết rồi không?”
Đầu Bự rất có lòng thương, vì con trai mà bà Tống phát điên, nói cho bọn họ biết hung thủ đã chết, có lẽ sẽ khiến cho tâm lý bọn họ đỡ hơn một chút.
Hoắc Chấn Diệp gật đầu: “Vậy bảo với bọn họ một tiếng đi.” Chưa biết chừng là bọn họ tự tay báo thù cho con mình cũng nên.
Tối qua đã làm phiền ông Tống khiến ông ta nhớ tới chuyện đứa con của mình bị hại, hôm nay mang một tin vui tới hy vọng có thể an ủi ông ta phần nào.
Bọn họ rời khỏi nhà kho, nhìn thấy pháp y đang thu dọn thi thể, mấy thi thể kia gần như chỉ còn sót lại bộ da, được xếp chồng lên nhau, Hoắc Chấn Diệp vừa liếc mắt nhìn đã không nhịn được, cau mày xoay người bỏ đi.
“Hoắc thiếu gia, cậu không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652125/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.