…
Bạch Chuẩn đang ngủ giấc chiều. Hoàng tước vừa “chết” cậu lập tức tỉnh lại, đang không biết Hoắc Chấn Diệp ở đâu thì hắn đã tự mình báo tin đến.
Xe kéo đang chờ trước cổng. Bạch Chuẩn ngồi lên xe, A Tú vội vàng đuổi theo. Xe kéo chạy như bay ra khỏi xóm Dư Khánh và dừng lại trước cổng bệnh viện Thánh Tâm.
Hoắc Chấn Diệp vừa nói chuyện điện thoại xong, nghe thấy tiếng hô khẽ của Hứa Ngạn Văn ở sau lưng. Anh ta vén Âu phục của Hoắc Chấn Diệp ra, nhìn thấy Tiểu Khải được bọc ở bên trong, giống như một con rối gỗ vậy.
Hứa Ngạn Văn cầm ống nghe khám bệnh, hỏi: “Anh Hoắc, đây là con nhà ai vậy?”
“Nó bị kẻ xấu bắt cóc, lúc cứu được thì đã như thế rồi.”
Tiểu Khải nằm trên giường bệnh, vẫn trong tư thế cứng còng, hai tay khép sát vào bên chân, cơ thể thẳng đuột. Nếu không phải đầu cậu bé vẫn động đậy thì trông chẳng khác gì một thi thể.
Hứa Ngạn Văn nghe nhịp tim của Tiểu Khải. Nhịp tim của nó vô cùng chậm. Nhịp tim trẻ con bao giờ cũng nhanh hơn nhịp tim của người trưởng thành, nhưng nhịp tim của Tiểu Khải chỉ bằng một nửa nhịp tim của người bình thường mà thôi.
“Phải cấp cứu ngay lập tức.”
Hoắc Chấn Diệp còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Bạch Chuẩn ngồi xe lăn tiến vào, ánh mắt quét qua Hứa Ngạn Văn.
Hừ, dựa sát vào nhau như vậy để làm gì chứ! Cậu nhíu mày, nói với Hoắc Chấn Diệp: “Anh vẫn đang sống sờ sờ đây thôi?” Thế mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652126/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.