“Tâm, sao em lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói thình lình vọng tới, cùng với lòng bàn tay thô ráp bởi thời gian đang áp trên vai mình, Quý Mãnh Tâm khó nén giật mình, ngoảnh đầu nhìn một cái.
Thoạt đầu, Quý Mãnh Tâm hơi sững ra, nhưng chỉ chốc lát sau liền đứng dậy, điềm tĩnh chào hỏi: “Anh Hoàng.”
Cao Vĩnh Hoàng liếc nhìn bộ dạng hiện tại của đối phương, trên quần áo dính đầy bụi đất, hệt như vừa mới lăn lộn ở cồn cát nào đó ngoài kia vậy. Trái lại, gương mặt vẫn sạch sẽ, thái độ cũng thản nhiên, hoàn toàn không hề lo sợ khi bị người thân quen phát hiện y đang ngồi trong đồn cảnh sát.
Lúc nhận ra Quý Mãnh Tâm không chỉ có một mình, Cao Vĩnh Hoàng hạ giọng hỏi: “Mấy đứa gặp chuyện gì vậy?”
Nếu là bình thường, một đám thanh niên choai choai thế này bị tóm cổ vào đồn cảnh sát thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ rằng họ vừa đánh nhau. Thật ra Cao Vĩnh Hoàng cũng nghĩ đến nguyên nhân đó rồi, có điều anh không tin Quý Mãnh Tâm sẽ dẫn bạn bè theo để đánh nhau với người khác.
Hơn mười lăm năm trước, cả hai đã trở thành anh em kết nghĩa của nhau. Khi Quý Mãnh Tâm còn chưa vào lớp Một, Cao Vĩnh Hoàng đã từng sang nhà để dạy chữ cho y trước để không bị bỡ ngỡ. Suốt quãng thời gian trưởng thành của y luôn có sự tồn tại của anh.
Nếu đã nhắc đến tình anh em kết nghĩa giữa họ thì không thể không nhắc đến anh trai của Quý Mãnh Tâm. Nhờ có người này mà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-ngan-tinh-dai-the-cardesiseur-he-liet-2/1670423/quyen-3-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.