Không còn đường sống có thể lui nữa, Thịnh Vọng Thư chỉ có thể ngửa nửa người trên ra đằng sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Cô hơi nâng mi liếc anh, âm cuối lại không thể khống chế mà có chút hư hỏng: “Khen thưởng…… Cái gì?”
Bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ, Ngôn Lạc theo động tác ngửa ra sau của cô mà cúi người về phía trước, lần thứ hai dùng ánh mắt cố định cô, hơi thở ấm áp dừng ở sườn mặt cô, theo lỗ chân lông truyền đến mỗi dây thần kinh bé nhỏ.
Môi anh thuận thế đặt trên chóp mũi cô: “Em nói xem?”
Thịnh Vọng Thư: “Em…”
Câu nói kế tiếp lại nói không được nữa, cô đã bị anh nhân cơ hội mà chặn môi.
Hơi thở ở trong nháy mắt nặng lên, trở nên nóng bỏng, trong lúc hơi thở đan xen anh lúc nhẹ lúc nặng mút môi cô, tay phải sờ lên vành tai cô, nhẹ nhéo như có như không.
Ngón tay anh như đang cố tình đốt lửa, theo vành tai cô chậm rãi vòng đến sau tai, lại đến sau cổ, tiện đà hướng về phía trước, vỗ cái ót cô, đẩy cô về phía mình.
Cùng lúc đó, anh dùng đầu lưỡi tìm được cô.
Lông mi Thịnh Vọng Thư run rẩy chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong đầu là một mảnh hỗn độn, giống như đang bắn pháo hoa, đến cuối cùng ngay cả bị bế lên bồn rửa chén như thế nào cũng không biết.
Chờ đến khi cô phản ứng lại, mới phát hiện mình đang vòng cổ anh.
Hơi ấm chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-trang/3329426/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.