Chương trước
Chương sau
Thịnh Vọng Thư lướt qua đầu vai của anh, nhìn thấy phía đối diện là cửa sổ lớn cao chạm trần, ánh nắng vàng óng tràn vào từ chỗ cửa sổ sát đất, lưa thưa chảy trên hàng cây xanh mướt um tùm.

Ánh sáng trong văn phòng rất tốt, sáng ngời đến mức khiến người ta chói mắt, vậy mà anh lại giữa ban ngày ban mặt chặn cô sau cánh cửa văn phòng, dùng ánh mắt thâm thúy như vậy để cướp lấy tầm mắt của cô, còn nói những lời khiến người ta nóng tai đến thế.

Mặc dù có đủ điều hòa, nhưng làn da của Thịnh Vọng Thư vẫn không tránh khỏi cảm thấy nóng lên, đây là một loại hanh khô từ trong ra ngoài.

Khóe môi Ngôn Lạc nở một nụ cười như có như không, anh nhẹ nhàng nhéo cằm cô, nhân lúc lông mi Thịnh Vọng Thư khẽ run, anh không tự chủ được hôn lên môi cô.

Thịnh Vọng Thư cụp mắt xuống, trong tầm mắt của cô là khuôn mặt nghiêm túc trầm ngâm của người đàn ông, lông mi anh hơi rũ xuống, để lộ dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa ham muốn.

Cảm giác mâu thuẫn đó thế mà lại khiến cô nảy sinh ảo giác yêu đương vụng trộm trong văn phòng.

"Tập trung một chút."

Như thể không hài lòng với sự mất tập trung của cô, những lời nói trầm thấp tràn ra trong cổ họng Ngôn Lạc, anh đưa tay lên che mắt Thịnh Vọng Thư.

Tầm nhìn bị chặn lại, cảm quan như được phóng đại, Thịnh Vọng Thư dần dần chìm đắm, mê say trong đó.

Lúc này, cánh cửa bị người ta gõ nhẹ, Thịnh Vọng Thư nghe thấy giọng nói của Mễ Diệp: "Giám đốc Thịnh, chủ tịch đến rồi."

"..."

Thịnh Vọng Thư bỗng chốc cứng đờ, máu cả người giống như đã đông lại, cô đột nhiên ngẩng đầu, trợn to hai mắt đối diện với Ngôn Lạc.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong im lặng.

Thịnh Vọng Thư: Ba em?

Ngôn Lạc: Ba của em?

Cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng then cửa bị vặn…

Khi Mễ Diệp mở cửa ra, Thịnh Vọng Thư đang đứng sau cánh cửa một bước xa, còn Ngôn Lạc đang đứng sau cô hai bước, một tay đút vào túi, dáng vẻ trông thật tinh tế và tao nhã.

Hai người nói cùng một lúc.

"Ba."

"Chú Thịnh."

Ánh mắt Thịnh Tri Hành nhìn hai người tuần tra một vòng, gật đầu: "Ngôn Lạc tới à?"

"Vừa mở cuộc họp chuẩn bị dự án xong, cháu có chút chuyện muốn nói với Trăng nhỏ."

Thịnh Vọng Thư mỉm cười gượng gạo, gật đầu.

Thịnh Tri Hành đứng ở cửa phòng làm việc, ánh mắt ảm đạm không rõ, ánh mắt ông dừng ở trên người Ngôn Lạc lần nữa, tạm dừng một giây, gật đầu cười nói: "Cơ thể khôi phục thế nào rồi?"

Ngôn Lạc: "Đã không có chuyện gì nữa rồi."

"Được." Thịnh Tri Hành nói: "Thân thể là tiền vốn của cách mạng, đừng nên ỷ tuổi trẻ mà tùy ý phung phí, sau này hối hận cũng đã muộn."

Ngôn Lạc gật đầu: "Vâng, chú nói rất đúng."

Thịnh Tri Hành cười khẽ, liếc mắt nhìn Thịnh Vọng Thư một cái: "Tại sao con lại chặn cửa? Không chào đón ba à?"

"Đương nhiên là hoan nghênh. Chủ tịch Thịnh, mời vào." Thịnh Vọng Thư giả vờ bình tĩnh, nhường ra một lối đi.

Thịnh Tri Hành sải bước đi vào, còn nói với Ngôn Lạc: “Đã lâu không gặp cháu, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

"Vâng."

"Lần sau đi!"

Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc lại đồng thời lên tiếng lần nữa.



Ngôn Lạc hơi giật mình nhìn về phía cô, Thịnh Tri Hành cũng đồng thời nhìn Thịnh Vọng Thư.

Đột nhiên im lặng, Thịnh Vọng Thư hắng giọng, mở miệng nói: "Ba, đêm nay Ngôn Lạc phải tăng ca, tổ chức một cuộc họp video, ba nói như vậy, anh ấy nhất định không tiện từ chối." Thịnh Vọng Thư chuyển ánh mắt dò hỏi sang phía Ngôn Lạc.

Ngôn Lạc ho khan một tiếng, hiểu chuyện nghe lời cười nhẹ nói: "Không có việc gì, cháu chỉ cần hoãn cuộc họp lại thêm một giờ là được rồi."

“Này, cơm thì ăn lúc nào cũng được, nhưng công việc quan trọng hơn.” Thịnh Tri Hành không đồng ý, ngăn anh lại.

“Vậy được rồi.” Ngôn Lạc nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ, thỉnh thoảng đảo qua trên mặt Thịnh Vọng Thư, cười nhìn về phía Thịnh Tri Hành: “Vậy chú Thịnh, trước tiên chú cứ làm việc đi, hôm nào cháu sẽ tới nhà thăm chú."

Thịnh Tri Hành gật đầu: "Được."

Ngôn Lạc chào tạm biệt rồi rời đi, lúc đi tới cửa phòng làm việc, bước chân anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thịnh Vọng Thư, trên môi mang theo nụ cười: "Trăng nhỏ, vậy chuyện đó cứ quyết định như vậy đi."

"..." Đã quyết định chuyện gì cơ? Bọn họ đã nói chuyện gì?

Thịnh Vọng Thư chửi thầm, cong môi nở một nụ cười chuyên nghiệp không có khuyết điểm về phía anh: "Được."

…  

Thịnh Vọng Thư và Thịnh Tri Hành ăn tối một mình rồi mới trở về nhà.

Lái xe vào gara, cô giảm tốc độ lái xe về phía chỗ đậu xe của mình, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao ráo đang đứng ở chỗ đậu xe.

Đèn xe chiếu qua đó, là Ngôn Lạc.

Thịnh Vọng Thư sửng sốt, chớp mắt một cái, khóe môi hơi cong lên.

Ngôn Lạc rời khỏi chỗ đậu xe, bước sang một bên để Thịnh Vọng Thư lái xe vào.

Thịnh Vọng Thư tắt máy, nhưng không vội vã xuống xe, cô hạ kính xe chỗ ghế lái xuống, nhìn ra phía bên ngoài.

"Anh đang làm gì ở đây vậy?"

Ngôn Lạc đi tới, ung dung đứng ở bên cửa xe, cúi đầu nhìn cô: "Đang đợi em."

Thịnh Vọng Thư: "Làm sao anh biết em sẽ trở về vào lúc này?"

Ngôn Lạc cười nói: "Đếm thời gian, cảm giác cũng gần như vậy."

Dường như từ xưa đến nay đã như thế rồi, anh luôn có thể “liệu sự như thần” đối với chuyện của cô, giống như Ngôn Lạc có năng lực đặc biệt nào đó.

Bây giờ Thịnh Vọng Thư đã hiểu rằng năng lực đặc biệt đó được gọi là để tâm.

Cô chun mũi nhìn về phía anh, mỉm cười, đang định nói tiếp thì đột nhiên tầm mắt phía trước tối sầm lại.

Ngôn Lạc cúi người hôn lên chóp mũi hơi nhăn lại, trông có vẻ nghịch ngợm của cô qua cửa kính ô tô đang mở rộng.

Chạm nhẹ một cái, môi anh lập tức chuyển xuống rơi trên đôi môi mềm mại của cô.

Ngôn Lạc nhẹ nhàng mút mát như có như không, anh thủ thỉ: “Anh thích làm việc đến nơi đến chốn.”

"Hồi chiều hôn chưa xong, bây giờ bổ sung đi."

Mùi gỗ đàn hương khiến người ta an tâm của người đàn ông tràn ngập trong hơi thở, Thịnh Vọng Thư vô thức dùng ngón tay siết chặt cổ áo của Ngôn Lạc, cô mở miệng thở dốc muốn phản kháng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Ngôn Lạc đã lợi dụng dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của Thịnh Vọng Thư ra.

Nụ hôn này say đắm và kéo dài, đến lúc cuối cùng cả hai người đều hơi thở dốc.

Hai gò má Thịnh Vọng Thư nóng bừng, trong ánh mắt sáng lấp lánh như đang chứa nước.

Cô ném cho anh một cái nhìn trách móc, nâng cửa sổ lên, bước ra khỏi xe.

Hai người đứng đối diện nhau, Thịnh Vọng Thư vuốt những sợi tóc mái ở bên gương mặt, vẫy vẫy tay với anh: "Anh đã chờ được rồi, anh có thể đi."



Ngôn Lạc cúi đầu yên lặng nhìn cô, không nói câu nào.

Thịnh Vọng Thư: "Em về nhà, tạm biệt."

Thịnh Vọng Thư đi thẳng qua vai anh, cô vừa bước được một bướ, anh đã nắm lấy cổ tay cô và kéo vào trong ngực.

“Không phải chiều nay chúng ta đã quyết định rồi sao?” Anh thấp giọng nói.

Thịnh Vọng Thư không hiểu ra sao: "Đã quyết định cái gì?"

Cô đột nhiên nhớ tới những lời anh nghiêm túc nói với cô trước khi rời văn phòng vào buổi chiều, cười nhạt một tiếng, "Ra vẻ đạo mạo, anh ỷ vào ba của em đang ở đấy để nói bừa bãi."

Ngôn Lạc không hề để bụng cong môi: "Tóm lại, em đã đồng ý rồi."

Nhân cơ hội bắt cóc đúng không? Quả nhiên là bản chất của một doanh nhân.

Thịnh Vọng Thư bị lý luận trộm cướp của anh làm cho tức cười: "Vậy ngược lại em cũng muốn nghe thử, rốt cuộc em đã đồng ý chuyện tốt gì với anh?"

Ngôn Lạc cúi đầu nhìn cô, mặt không chút thay đổi nói: "Đi đến nhà anh xem phim."

"..."

Trực giác mách bảo Thịnh Vọng Thư rằng cô nên hung hăng nói "không", nhưng cô không thể nói ra được.

Bản năng đánh bại trực giác, cô không thể phủ nhận rằng mình thích ở cùng với Ngôn Lạc.

Thậm chí chỉ ngồi im lặng, không nói cái gì.

Sau một lúc lâu không thấy phản hồi, Ngôn Lạc liếc nhìn đôi giày cao gót trên chân Thịnh Vọng Thư.

“Mệt không?” Anh nhướng mày: “Cõng em quay về?”

“Anh có được không?” Thịnh Vọng Thư không quá tin tưởng liếc nhìn anh một cái: “Cẩn thận đừng để miệng vết thương hở ra.”

Nói xong, cô không nhìn Ngôn Lạc nữa, khoác túi lên vai, đi giày cao gót sải bước nhanh về phía trước.

Ánh mắt Ngôn Lạc nặng trĩu, nhìn bóng lưng của Thịnh Vọng Thư, trong lúc nhất thời, anh cười một tiếng, ý tứ thâm sâu.

Đi qua bãi đậu xe, đi đến khu vực tòa nhà nơi Ngôn Lạc ở, tiến vào thang máy.

Trên đường đi, Ngôn Lạc luôn dừng ở phía sau Thịnh Vọng Thư một bước, không gần không xa.

Chờ tới khi đến nơi tầng lầu anh ở, cửa thang máy mở ra, Thịnh Vọng Thư dẫn đầu bước ra ngoài trước.

Ngay sau đó, thân thể của cô đột nhiên nhẹ đi, cảm giác không trọng lực bỗng ập tới, Thịnh Vọng Thư không kịp đề phòng liền bị một tay Ngôn Lạc vòng qua eo của mình, anh bế cô lên.

Thịnh Vọng Thư thấp giọng kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn anh: "Ngôn Lạc, anh làm gì vậy? Anh bỏ em xuống đi!"

Cho dù cô có vùng vẫy thế nào, Ngôn Lạc vẫn không hề lay chuyển, anh ôm Thịnh Vọng Thư sải bước về phía ngôi nhà.

Sau khi mở khóa vào cửa, anh mới đặt cô lên chiếc tủ thấp ở huyền quan, cúi người giúp cô cởi giày cao gót, vừa chậm rãi ung dung cười nhẹ nói: "Anh không được?"

*Huyền quan: huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Thịnh Vọng Thư: "..."

Lần trước đến đây, Thịnh Vọng Thư hoàn toàn không có tâm trạng nhìn kỹ dáng vẻ của căn hộ này, nhưng lần này, cô thật sự đã nhìn thấy rõ ràng.

Dáng vẻ của căn hộ này không tồi, nhưng bài trí lại cực kỳ đơn giản, chỉ có một sàn nhà thô sơ, tường quét vôi, bày biện mấy món đồ đạc nội thất mà thôi.

Sau khi Ngôn Lạc chuyển đến, anh không thiết kế và trang trí lại lần nữa, chỉ loại bỏ những món đồ nội thất ban đầu và thay thế bằng đồ mới.

Chỉ là, mặc dù đã thay đổi sang đồ nội thất đắt tiền, nhưng ngôi nhà này trông vẫn hoang vắng như cũ, không có kiểu cách gì.

Nó hoàn toàn không thể so sánh với biệt thự hoa viên Thịnh Cảnh của Ngôn Lạc, thậm chí còn không thể so sánh với căn hộ ở biệt thự Tư Bắc.

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.