9.
Đêm đó.
Hà Viên lay người Giản Tư Tề đang ngủ tít thò lò: “Dậy, dậy.”
Giản Tư Tề ngơ ngác mở mắt, “Sao đấy, có trộm à?”
Hà Viên hôn hắn một cái: “Bé cưng của anh đói không?”
Giản Tư Tề tỉnh táo ngay tắp lự, tóm lấy chăn cuộn chặt mình lại: “Không hẹn, chú ơi cháu không hẹn hò với chú đâu!”
Hắn biết chuyện này cũng giống như chiếc hộp Pandora vậy, một khi đã mở nắp ra thì sẽ không thể đóng lại được nữa.
Hà Viên: “Đừng nghĩ linh tinh, anh hỏi cưng là có muốn ăn lườn gà rán không?”
Giản Tư Tề chép chép miệng: “Ờ, tự nhiên anh nói cũng thấy hơi thèm thèm.”
Hà Viên: “Anh mời bé cưng của anh ăn nhé.”
“Cảm ơn nhớ.”
Giản Tư Tề bị Hà Viên dụ dỗ mặc quần áo chỉnh tề rồi cầm ví tiền, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Thật ra là anh muốn ăn đúng không?!”
Hà Viên bắn cho hắn một nụ hôn gió: “Úi chà bé cưng của anh thông minh quá, đi mau về mau ha.”
“…..”
Giản Tư Tề đứng ườn ra đấy: “Không đi!”
Hà Viên: “Mẻ thịt nóng hôi hổi thơm phức phức vừa mới ra lò được xếp lần lượt lên khay, từng miếng thịt vàng ruộm được rưới tương cà…”
Giản Tư Tề nuốt nước bọt ực cái: “Bột xí muội.”
Hà Viên bèn sửa lời: “Miếng thịt vàng ruộm thơm phức được phủ lên một lớp bột xí muội, cắn một miếng, mùi vị ấy, chậc chậc chậc.”
Bụng Giản Tư Tề kém tắm réo liền hai tiếng.
Hà Viên xoay người đi: “Tiếc là em không muốn ăn, thôi bỏ đi, về giường ngủ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-sang-cho-quen-ban-hien/1707806/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.