*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
11.
Giản Tư Tề rúc trên sofa mà run rẩy cái thằng mình.
“Lạnh quá, sao mùa đông năm nay lạnh thế không biết.”
Hà Viên hâm nóng cốc sữa rồi bước tới nhét vào tay hắn, sau đó ôm hắn vào lòng.
“Ấm hơn chưa?”
Giản Tư Tề hà hơi: “Khá hơn rồi, chật phát sợ.”
Hà Viên gác cằm lên vai hắn: “Nhà nhỏ, thông cảm.”
Giản Tư Tề dụi đầu vào anh, dụi đến mấy cọng tóc cũng dựng tớn lên.
“Không nhỏ, hai đứa mình ở là vừa xinh.”
Hà Viên cười phì: “Nói hay lắm, có thưởng.”
“Anh có thể đừng phá hỏng bầu không khí không hả?”
“Thưởng cưng một bữa buffet hải sản.”
“Tạ chủ long ân!”
Giản Tư Tề duỗi tay chạm vào mái tóc ngắn ngủn của anh.
“Trông chả quen gì cả.”
Hà Viên nói: “Anh cũng không quen, lúc mới cắt xong phát đầu lạnh toát.”
Giản Tư Tề: “Xấu đến buốt cả óc chứ giề?”
Hà Viên: “Cảm giác như kiểu đi lính ấy.”
Giản Tư Tề: “Hê hê, vừa ra tù cũng là đầu đinh thế này đấy.”
Hà Viên: “Em có biết em cứ thế thì sẽ không có bạn trai không?”
Giản Tư Tề: “Ủa cưng khôm phải bạn trai anh hẻ?”
Hà Viên: “Anh là chồng em.”
Giản Tư Tề: “…..”
Hà Viên: “Gọi chồng nghe coi.”
Giản Tư Tề: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.”
Hà Viên: “Buffet hải sản.”
Giản Tư Tề: “Tồng ưi ~”
Hà Viên nghiêng mặt, cắn má hắn một phát.
“Gọi hẳn hoi.”
Giản Tư Tề “ái chà” tiếng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giau-sang-cho-quen-ban-hien/1707807/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.