Một lần nữa đánh nhau, Hoa Nam rõ ràng liền mất tập trung, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc xuống dưới bụng Lương Sênh. Vừa nhìn còn không nhịn được thầm nghĩ, không phải lão tử chưa từng thấy bao giờ, lão tử vẫn bị anh ta dùng nó đâm không biết bao nhiêu lần, chỉ là chưa từng thấy thứ đó mặt mũi ra làm sao, vẫn là kế hoạch hay là xấu quá nên không dám cho xem, hôm nay khó khăn lắm mới thấy được nhìn nhiều mấy lần có làm sao! Đâm cũng đâm rồi xem còn phải sợ à!
Nghĩ như thế, lại càng cảm giác hợp tình hợp lý, tròng mắt chỉ kém chút nữa liền không dứt ra được, vừa nhìn còn vừa so sánh với của mình, thầm nghĩ lông có vẻ dài, màu cũng rất rõ ràng, bộ dạng xấu xí gì đâu mà thẹn thùng?
Lương Sênh đương nhiên không phải là thẹn thùng.
Anh biết thẳng nam trong lòng đều sẽ có một giới hạn, dù đi lên con đường khác trong lòng cũng không thể nhận việc cùng người đàn ông làm đến với nhau, cho nên anh mới không dám xoay người đến trước mặt mình, cũng cố ý không để nó hiện ra trước mặt Hoa Nam, sợ cậu nhìn đến nó lại không thích. Anh suy nghĩ, tốt nhất nên đợi cho cậu bất tri bất giác nhận, rồi mới dần dần tự nhiên mà lộ ra.
Hôm qua Lương Sênh liền cảm giác ngày này đã đến.
Quả nhiên, ánh mắt của Hoa Nam vẫn nhìn xuống dưới chân vạt áo sơ mi của anh, Lương Sênh nhếch khóe môi, thừa dịp cậu thất thần đạp xuống, nhếch cằm: “3 lần.”
Hoa Nam bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giap-phuong-lao-dai-at-phuong-luu-manh/34768/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.