Từ lúc bị tiểu lưu manh đuổi đi, Lương Sênh liền ý thức sâu sắc được sức mạnh chuyên chế của nắm đấm, sau khi về nhà liền lăn lộn trong đám bảo vệ chuyên nghiệp của cha anh học tập võ thuật, thiếu chút nữa còn bị bọn họ đánh chết. Bởi vậy những chiêu thức anh học được đều mang theo mồ hôi xương máu thực sự, nào để vào mắt mấy chiêu mèo cào của Hoa Nam. Anh cởi bỏ cravat sau đó quấn quanh cổ tay Hoa Nam, thừa dịp một chân cậu nâng lên khỏi sàn liền đạp vào chân trụ của cậu.
Rầm một tiếng, Hoa Nam một lần nữa bị đánh xuống đệm.
Lương Sênh kéo cravat xách người lên, nghiêm mặt răn rạy: “Đừng có giống như con bò tót cứ đâm loạn lên như thế, học cho cẩn thận vào, đỡ phải sau này đi ra ngoài làm xấu mặt tôi!” Nói xong một làm mẫu cho cậu làm như thế nào để đánh ngã đối thủ, sau vài lần tập luyện, lại thuận miệng trách mắng một câu, “Cứ việc cười trộm đi, nhớ năm xưa lão tử học chiêu này với người ta làm gì có đãi ngộ này, đều là sàn bê tông, thiếu chút nữa liền phá tướng!”
Hoa Nam bật cười. Cậu không phải trời sinh liền biết đánh nhau, lúc mới làm du côn đánh nhau cũng chỉ có thể làm đệm thịt chắn đòn cho người ta, sau này bị đánh nhiều mới dần học được làm sao để đánh. Câu oán giận của Lương Sênh cậu hoàn toàn đồng cảm, nhịn không được kể cậu bị người ta đánh ra làm sao, về sau đánh lại họ như thế nào.
Lương Sênh ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giap-phuong-lao-dai-at-phuong-luu-manh/34767/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.