Sân trường vào cuối thu, mang một làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Bên trong tầng ba, Lục Ly Giang trong bộ đồng phục trắng đen nhẹ nhàng ôm lấy vai Thanh Nham, dùng một tư thế bảo vệ tuyệt đối đứng cạnh cậu. Ánh mắt anh nhẹ nhàng đảo qua giữa Kỳ Lâm Sâm và Tần Chu Chu, giọng điệu nhẹ nhàng, như đang nói một sự thật rất đơn giản. Phía sau hai người, Dịch Lâm Xuyên và học sinh lớp A vây xung quanh, như là ý thức tự giác. Vì sự xuất hiện của Lục Ly Giang, tình thế đã đảo ngược trong nháy mắt. Những người đang phỉ mắng Thanh Nham lập tức ngậm miệng, thậm chí có người còn đứng ra nói giúp Thanh Nham. "Tất cả chỉ là lời đồn, không có chứng cứ, ai biết được sự thật thế nào." "Chắc mọi chuyện đều là hiểu lầm, hoặc là Tần Chu Chu tự biên tự diễn." "Có một sự thật là Tần Nham là vị hôn phu của Kỳ Thần, Tần Chu Chu ở gần Kỳ Thân là không đúng rồi." "Đúng rồi, người ta là vị hôn phu của anh trai mình, chẳng lẽ cậu ta còn không biết tự tránh gây nghi ngờ sao?" Kỳ Lâm Sâm thực sự không quan tâm người khác nói gì, nhưng y cảm thấy rất khó chịu khi thấy Lục Ly Giang ôm Tần Nham thân mật như vậy. Vừa rồi nghe Tần Nham xảy ra xung đột với Tần Chu Chu, y cũng không thèm để ý đến hình tượng người của công chúng, vội vàng chạy tới. Một là y lo lắng Tần Chu Chu bị ức hiếp, hai là Tần Nham y ở lớp A ngày hôm qua đối với y quá tàn nhẫn, y không nghĩ là thật. Nói cách khác, y không muốn tin đó là sự thật. Bây giờ có cơ hội nói chuyện trực diện với Tần Nham, y sẽ không bỏ lỡ. Y muốn xác nhận Tần Nham nói cắt đứt là giả. Quả nhiên y vừa tới trong đám người, liền nghe thấy Tần Chu Chu nói chính vì tình bạn của bọn họ khiến cho Tần Nham buồn bực, nên mới xảy ra cảnh tượng ngày hôm qua. Quả nhiên là cố tình gây sự. Vì vậy, y không chút nghĩ ngợi liền đứng vững vàng bên cạnh Tần Chu Chu như trước. Y tuy rằng không thích Tần Nham, nhưng y cùng Tần Chu Chu là quan hệ trong sáng y không thẹn với lòng. Đương nhiên, khó có thể nhìn ra Tần Nham đang định tội Tần Chu Chu. Tất cả chuyện này đều không có vấn đề gì cả, cho đến khi y nhìn thấy Lục Ly Giang đứng cạnh Tần Nham, y mới phát giác có gì đó không đúng. Rõ ràng y là vị hôn phu của Tần Nham, cớ gì Lục Ly Giang lại là người đứng bên cạnh Tần Nham? Hơn nữa đây không phải lần đầu tiên. Nghĩ đến đây, Kỳ Lâm Sâm nhất thời quên mất thân phận của Lục Ly Giang, đứng ở trên cao đạo đức chất vấn: "Lục Ly Giang, chuyện của Tần Nham không đến phiên cậu lo?!" Thành thật mà nói, người xem không ngờ rằng Kỳ Lâm Sâm lại dám chất vấn với Lục Ly Giang. Nhưng khi động đến tình cảm cùng sĩ diện, thiếu niên sẽ chiến đấu đến cùng. Hơn nữa, lời nói của Kỳ Lâm Sâm không có gì sai, Lục Thần năm lần bảy lượt giúp đỡ Tần Nham là có ý gì? Lẽ nào anh không biết Tần Nham là vị hôn phu của Kỳ Lâm Sâm sao?! Các học sinh không dám phát biểu ý kiến về trận battle của các lão đại, chỉ dám im lặng theo dõi. Đồng thời, bọn họ yên lặng trong lòng ghen tị: Tần Nham làm sao có thể khiến Lục Thần và Kỳ Thần "ghen" vì cậu ta chứ! Nghe vậy, Lục Ly Giang chẳng những không đem bàn tay trên vai Thanh Nham xuông, ngược lại còn siết chặt hơn. "Có đúng không?" Anh cụp mắt cười, sau đó nâng mắt nhìn Kỳ Lâm Sâm, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu trầm thấp: "Cậu chỉ cần quản người bên cạnh cho tốt. Chưa kể, mọi người đều phải có trách nhiệm phân loại rác." Lời nói của Lục Ly Giang như ám chỉ điều gì đó, cả đám hóng hớt bên cạnh cùng người trong cuộc đều không hiểu. Kỳ Lâm Sâm đúng là vị hôn phu của Tần Nham, vậy mà lúc này lại đứng cạnh Tần Chu Chu giúp cậu ta nói chuyện, vậy vị hôn của của Tần Nham làm gì? Anh đứng cạnh Tần Nham, nói hai người kia là rác rưởi, các người là rác rưởi trong mắt của tôi! Ai mà không biết địa vị của Lục Ly Giang ở Anh Hoa, anh nói đó là rác rưởi, căn bản đây là một câu đóng dấu rồi. Trừ Kỳ Lâm Sâm, dù có cho sao trên trời cũng không ai dám tới gần học sinh bình thường Tần Chu Chu. Làm vậy chẳng phải công khai đối đầu với Lục Ly Giang à? Những học sinh vây xem kinh hãi, dồn dập tránh xa Tần Chu Chu, muốn cùng cậu phân rõ giới hạn. Khuôn mặt của Kỳ Lâm Sâm cũng tối sầm lại. Theo một nghĩa nào đó, Lục Ly Giang nói không sai. Là chính y nhiều lần đứng về phía Tần Chu Chu, căn bản chưa từng đặt Tần Nham ở vị trí vị hôn phu. Hai người trước mặt, một người ngay thẳng cao quý, một người cao ngạo tuấn tú, đứng cạnh nhau, thể hiện ra khí phách của chính mình, xứng đôi vừa lứa. Cũng vô cùng chướng mắt. Kỳ Lâm Sâm trước đây chưa bao giờ thấy loại tính khí này ở Tần Nham — lạnh lùng, kiêu ngạo và xa lánh, cùng với khí thế bức người. Giống như tiểu thiếu gia quý tộc bước ra từ truyện tranh, coi thường mọi thứ. Kỳ Lâm Sâm mơ hồ có chút hối hận vì vừa nãy quát Tần Nham, vậy nên y không sẽ giúp Tần Chu Chu nói chuyện nữa. Tần Chu Chu ngẩn ra. Tình hình hôm nay đã vượt xa dự tính của cậu ta. Cậu ta cho rằng Kỳ Lâm Sâm sẽ tới giúp cậu ta nói chuyện, cũng tưởng Tần Nham sẽ khổ sở hoặc là buồn bực, bất kể là cái nào, cũng đủ làm cho cậu ta vui vẻ. Nhưng cậu ta chỉ là không tính tới, Lục Ly Giang thật sự sẽ xuất hiện. Không phải anh chưa bao giờ tập dục giữa giờ sao? Hơn nữa khi cậu ta đến tìm Tần Nham đã xác nhận Lục Ly Giang không có ở sân trường. Lẽ nào... Tần Nham thực sự quan trọng với Lục Ly Giang, đến mức anh từ lớp A đến sân trường chỉ để hỗ trợ anh ta sao? Hơn nữa, ánh mắt hối hận vừa rồi của Kỳ Lâm Sâm là có ý gì? Là cảm thấy không nên khiển trách Tần Nham, hay cảm thấy không nên vì cậu ta mà đắc tội Lục Ly Giang? Tần Chu Chu có chút hoảng rồi. Trong trận chiến ngày hôm nay, cậu ta không chỉ khiến các bạn học tránh còn không kịp, mà còn có thể đẩy Kỳ Lâm Sâm, người luôn bảo vệ cậu ta ra xa. Đã không được gì nay lại còn mất! Lục Ly Giang không quan tâm Kỳ Lâm Sâm hay Tần Chu Chu nghĩ gì. Dứt lời, anh quay đầu nhìn Thanh Nham, thay đổi vẻ thờ ơ vừa rồi, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn đi không?" Thanh Nham quay đầu nhìn Lục Ly Giang. Lục Ly Giang yên lặng nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu, như có vô hạn nhẫn nại cùng bao dung. Thanh Nham chịu đựng thân thể đang khó chịu, đem câu "Buông tôi ra" nuốt trở vào, thay vào đó là nhẹ giọng nói: "Ừ." Hai người không có ai ra gì đi về phía trước, những học sinh đang đứng vây xem cùng biết điều nhường đường, giống như một đội ngũ bảo vệ được đào tạo bài bản. Sau khi rời xa đám đông, Lục Ly Giang miễn cưỡng bỏ tay trên vai Thanh Nham xuống. Anh phát hiện ra rằng nếu gặp Tần Nham trong một ngày, nhịp tim của anh sẽ dịu đi rất nhiều. Hơn nữa, khi cùng Tần Nham tiếp xúc thân thể, nhịp tim đang hỗn loạn cũng sẽ trở lại bình thường. Tỷ như việc anh vừa ôm vai Tần Nham. Nhịp tim hỗn loạn giống như một tín hiệu, không ngừng nhắc nhở anh: Anh muốn gặp Tần Nham, muốn tiếp xúc nhiều hơn, thân mật hơn với Tần Nham. "Cảm ơn." Thanh Nham lùi một bước, kéo dãn khoảng cách với Lục Ly Giang. Lục Ly Giang cố ý không nghe thấy ý tứ xa cách, mang tâm tư rung động thu diễm lại, vờ như không có gì mà cùng cậu nói chuyện phiếm: "Sắp tới cậu định làm gì?" Im lặng chịu thiệt không phải tính cách của Thanh Nham, mà là trả lại gấp đôi. Vừa rồi ở sân trường, cậu chỉ là đang thất thần nên mới nhất thời yếu thế. Cậu đã có kế hoạch tiếp theo, nhưng cậu không có thói quen chia sẻ suy nghĩ và kế hoạch của mình với người khác. "Tôi tự có biện pháp." Cậu đáp lại một cách hời hợt. Lục Ly Giang liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của thiếu niên, ngập ngừng hỏi: "Cần tôi giúp một tay không?" Thanh Nham ngước mắt lên nhìn anh Buổi sáng cuối thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào Lục Ly Giang, khiến anh vốn đã đẹp trai lại càng thêm chói mắt. Dường như là có một vầng hào quang. Anh lặng lẽ nhìn cậu, không có sự khinh thường hay khiêu khích như những người khác, chỉ có sự chân thành và bao dung. Ngay cả khi không biết rõ, Thanh Nham cũng có thể học được lời khen ngợi hàng ngày của Đào Đào rằng sự tồn tại của Lục Ly Giang ở Anh Hoa là vượt quá tầm với. Ít nhất, giữa họ, có một khoảng cách rất lớn. Thanh Nham hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Ly Giang lại giúp cậu nhiều lần như vậy. Cậu tự hỏi, bất kể là Tần Nham kiếp này hay Thanh Nham kiếp trước cũng đều không có gì đáng để Lục Ly Giang coi trọng. Cậu đã nói rằng cậu không muốn nợ ai ân tình, cũng không muốn cùng người khác dây dưa không rõ. Hiện tại...hình như cậu đang còn nợ ân tình, không biết làm sao trả lại được! "Không cần, tôi sẽ trở về Tần gia. Tôi có bằng chứng cho thấy những gì Tần Chu Chu nói là dối trá." Thanh Nham vốn không quen giải thích với người khác, nhưng đề phòng Lục Thiếu Du chủ động giúp đỡ cậu lần nữa, nên khi đứng ở ngã ba lớp A và lớp F, cậu vẫn là nói ra kế hoạch ban đầu của mình. Lục Ly Giang rất nhạy cảm khi nghe thấy Thanh Nham nói "trở về Tần ga" chứ không phải "về nhà". Anh hơi trầm mặc, cuối cùng gật đầu nói: "Được." Thanh Nham cũng nhẹ nhàng gật đầu chào anh, sau đó xoay người đi về phía lớp F. Vừa mới cất bước, Lục Ly Giang như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền gọi cậu: "Tần Nham." Thanh Nham nghe tiếng liền quay đầu lại. Có lẽ bị gọi đột ngột, trong mắt thiếu niên lộ ra vẻ ngơ ngác, giống như một con nai lạc trong rừng vào sáng sớm. Hoang mang, ngây thơ và dễ thương. Khiến người khác không thể không yêu. Do anh đã từng nhờ Dịch Lâm Xuyên điều tra về Tần Nham, Lục Ly Giang cũng cố gắng có thêm thông tin về Tần Nham, và anh đương nhiên biết cậu không được hoan nghênh trong Tần gia. Bây giờ nghe cậu nói sẽ trở lại Tần gia, Lục Ly Giang trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng nghĩ đến tình cảnh ở ký túc xá tối hôm qua, khi anh tiến lên một bước, Tần Nham lập tức lùi lại, anh đem câu "Có gì khó khăn có thể tìm tôi" nuốt trở lại. "Hả?" Một lúc lâu vẫn không thấy Lục Ly Giang mở miệng, Thanh Nham nhẹ giọng hỏi. Lục Ly Giang cười trong gió thu, vươn tay ra hiệu trên đỉnh đầu của cậu: "Tóc của cậu bị thổi đến rối rồi." Nghe vậy, ánh mắt của Thanh Nham chìm xuống, cậu giơ tay lên đỉnh đầu của mình. Cậu không biết bị rối chỗ nào, cứ vò qua vò lại loạn cả lên. Động tác có chút ngốc, cùng với hình tượng vô tình hàng ngày rất khác nhau, ngược lại có chút đáng yêu. Lục Ly Giang cười càng sâu: "Đi sớm về sớm, buổi tối tôi để cửa cho cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]